Tạ Tịch Trạch ngủ xong một giấc liền quay về hai năm trước, cậu dựa vào thành giường nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa, sau gáy vừa mới khâu hai mũi đau nhói.

Ký ức vẫn dừng ở đêm sinh nhật đó, nhưng bây giờ cậu lại quay trở lại năm mười tám tuổi, tính theo thời gian thì sinh nhật mười tám tuổi của cậu vẫn chưa tới, tức là cậu vẫn chưa tỏ tình với Tống Liệt.

Tạ Tịch Trạch mơ hồ suy nghĩ rất nhiều chuyện, về quá khứ, có yêu có hận, nhưng sau cùng cậu chỉ thấy lạnh lẽo vô cùng, lạnh tới thấu xương.

Cậu cũng không rõ, tại sao Tống Liệt lại đối xử với mình như vậy.

Nhìn người dịu dàng lại trở nên thật tàn nhẫn, giống như một mũi dao lạnh lẽo, đâm vào người, thậm chí cả xương cốt cậu cũng thấy đau, từ từ mài mòn máu thịt cậu, vừa cười vừa xử tử cậu.

Cho dù cậu có ngốc tới đâu cũng sẽ không bao giờ phạm sai lầm trên cùng một người, ở đây không có chỗ ở nhưng cũng có chỗ ở. Nghĩ như vậy, Tạ Tịch Trạch đưa tay lau sạch nước mắt vô cớ chảy trên khóe mắt, cậu tự mắng chính mình sao lại giống như đàn bà, chỉ vì một người đàn ông mà rơi nước mắt.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, chú Lý mang hộp canh mới nấu đi vào, thấy cậu đã tỉnh, giọng điệu vừa trách móc vừa lo lắng, “Tiểu thiếu gia, lần sau xuống cầu thang phải cẩn thận nhé, cái thân già này của tôi, vừa thấy cậu ngã từ trên cầu thang xuống, tim thiếu chút nữa đã ngừng đập luôn rồi.”

Tạ Tịch Trạch ngơ ngác nhìn người đi vào, ba giây sau mới không xác định hỏi: “Chú là… chú Lý?”

Đừng nói cậu bị ngốc, cậu thật sự không phải từ trong cái chết đen tối đi ra, trước khi chết cậu đã chịu chấn động rất lớn, lúc ấy Tạ Tịch Trạch cũng không phải quá khó chịu, nhưng cậu lại cảm nhận được sinh mệnh đang trôi đi, cậu sợ cái chết, sợ cảm giác bất lực, nhưng không ngờ sinh mệnh lại cho cậu một cơ hội sống lại, một người đang sợ hãi cái chết, cũng sợ mình lại yêu Tống Liệt, như trước mặt là cuộc sống, phía sau là tình yêu, cậu thấy quý trọng cuộc sống của mình hơn.

Nhưng mà, đời trước, hơn mười năm cuộc sống của cậu là Tống Liệt cho, hẳn một mạng của cậu cũng đủ đền đáp hắn rồi.

Tạ Tịch Trạch ngây ngốc cười, chú Lý chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu, ông lo lắng vội ra ngoài tìm bác sĩ, nhất định phải kiểm tra thật kỹ lại cho cậu, Tạ Tịch Trạch lăn từ mười mấy bậc cầu thang ngã xuống, khả năng ký ức cũng sẽ xảy ra vấn đề, có lẽ trí nhớ không được rõ ràng nữa.

Ngoại trừ Tạ Tịch Trạch ra, không ai biết, não cậu bị chấn động là thật, nhưng mất trí nhớ là giả.

Uống canh nóng xong, Tạ Tịch Trạch nhìn chú Lý lo lắng đứng bên cạnh, cậu ngoan ngoãn nhận lấy khăn lau sạch miệng, sau đó trấn an ông: “Chú, chú đừng lo lắng như vậy, là do cháu không cẩn thận, không liên quan gì đến chú.”

Chú Lý thở dài, tự trách chính mình: “Là tại tôi không để ý tới cậu, lát nữa tôi phải giải thích với tiên sinh như thế nào đây.”

 

Tạ Tịch Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lập tức được đưa tới bệnh viện, chú Lý cũng đã gọi điện thoại cho Tống Liệt, lúc đó Tống Liệt còn đang mở một cuộc họp ở nước ngoài, điện thoại tắt, nên không ai bắt máy. Chờ sau đầu Tạ Tịch Trạch được khâu lại với khám xét xong xuôi, cuộc họp của Tống Liệt mới kết thúc.

Tạ Tịch Trạch nhìn chú Lý, thử hỏi: “Tống tiên sinh… Rất hung dữ sao?”

Chú Lý lắc đầu, “Tiểu thiếu gia, tiên sinh đối với cậu rất tốt, lần này là lỗi do tôi không coi cậu cẩn thận, tiên sinh nên trách phạt tôi.”

Ông ngừng một chút, lại hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu đừng nói, ngay cả tiên sinh cậu cũng quên mất?”

Tạ Tịch Trạch gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Tôi nhớ cái tên này, bộ dáng của hắn tôi cũng có chút ấn tượng.” Nói rồi buồn rầu, “Nhưng tôi không nhớ quan hệ với hắn là như thế nào.”

Tạ Tịch Trạch có một đôi mắt to và sáng, cậu dùng đôi mắt này nhìn chằm chằm chú Lý, hỏi: “Chú, Tống tiên sinh là gì của tôi vậy?”

Tạ Tịch Trạch thở dài một tiếng, sau đó giả bộ suy đoán: “Hắn là bố tôi à?”

Sau đó lại lầm bầm nói, “Cũng không đúng, hắn họ Tống, còn tôi họ Tạ, không giống có quan hệ người thân.”

Cậu đột nhiên dừng lại, nhìn trái nhìn phải, hạ giọng hỏi: “Chú, không phải Tống tiên sinh là bố nuôi của tôi đấy chứ?”

Chú Lý: “....”

Đến thời gian nghỉ ngơi của Tạ Tịch Trạch, cậu vừa nằm xuống không lâu, chú Lý đã gõ cửa bước vào, trong tay cầm một chiếc điện thoại, nó đã được kết nối, còn là trạng thái gọi video, Tống Liệt gọi tới.

“Tiểu thiếu gia, điện thoại tiên sinh gọi tới.”

Không đợi cậu trả lời, điện thoại đã đưa tới trước mặt Tạ Tịch Trạch, cậu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đàn ông ở điện thoại bên kia.

“Tiểu Trạch!” 

Người đàn ông trong điện thoại có hơi kích động, hắn nhìn chằm chằm Tạ Tịch Trạch không rời mắt, cách màn hình điện thoại, Tạ Tịch Trạch thấy được lửa nóng khó hiểu trong mắt đối phương.

Cậu lặng lẽ kéo chăn đắp lên người, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, cùng với đôi mắt nhìn Tống Liệt, vừa ngây thơ, vừa sợ hãi, giống như nhìn một người xa lạ, “Xin chào Tống tiên sinh, tôi vừa bị ngã, nên đầu óc không được tốt, chú xem này.”

Cậu hơi nghiêng đầu, để cho Tống Liệt nhìn thấy vết khâu sau gáy mình, “Bác sĩ nói, khả năng vì bị ngã nên đầu óc không tốt, có vài chuyện cũng không nhớ rõ.”

Tống Liệt chưa kịp nói, cậu đã chậm chạp nói tiếp, “Tôi không nhớ chú, tôi nghe chú Lý nói, chú đại khái là người giám hộ của tôi?”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Tống Liệt: “.....”

Thấy vẻ mặt kỳ quái của hắn, Tạ Tịch Trạch đem chăn kéo lên trên một chút, nhỏ giọng nói: “Hay là, hay là bố nuôi?”

Tống Liệt vẫn không hề phản ứng, cậu đành phải nhỏ giọng nói thầm, “Chẳng lẽ là bố nuôi trên danh nghĩa?”

Bố nuôi trên danh nghĩa chỉ cái gì, hai người đều biết rõ. Trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Tống Liệt cuối cùng cũng tỏ chút thái độ, để lộ sự quan tâm của hắn.

Tống Liệt hỏi: “Tiểu Trạch, còn đau đầu không?”

Tạ Tịch Trạch lắc đầu.

Tống Liệt nhìn cậu chằm chằm, trong quan tâm còn có chút dò xét, “Em… Em không nhớ rõ chú?”

“Bố nuôi?” Tạ Tịch Trạch giả vờ gọi một tiếng, trong lòng còn có chút bỉ ổi vỗ tay tán thưởng mình.

Cuộc đời như một vở kịch, hoàn toàn đều phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất, nếu muốn tồn tại thì phải diễn kịch.

Tống Liệt: “.....” Hắn lắc đầu, ánh mắt lóe lên, “Không phải.”

“Hả?”

Tống Liệt lại nói: “Tôi là chồng em.”

Tạ Tịch Trạch há hốc miệng, kỹ năng diễn xuất lập tức sụp đổ, nói không chừng đầu óc choáng váng suýt ngất.

Bình tĩnh xem xét, Tống Liệt là một người đàn ông hoàn hảo, từ ngoại hình đến gia cảnh đều không chê vào đâu được.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Người đàn ông trong điện thoại có một đôi mắt màu nâu thẫm, hắn được thừa hưởng một phần huyết thống ngoại quốc, ngũ quan lập thể anh tuấn đĩnh đạc, lông mày dài, đôi mắt sâu chăm chú nhìn người khác, tạo cho họ một cảm giác an toàn, nếu quan sát kỹ hơn, sẽ phát hiện ra hắn là một người lãnh đạm xa cách, giống một quý ông lịch lãm còn toát ra mị lực.

Tạ Tịch Trạch nhắm mắt lại, không nói gì, lập tức tắt điện thoại.

Tống Liệt gọi lại lần nữa, cậu tắt máy, cuối cùng điện thoại im lặng, cậu nằm trên giường cầm điện thoại, nghĩ tới lời nói của Tống Liệt ban nãy mà phát ngốc.

Chồng?

Tạ Tịch Trạch im lặng ôm bụng cười, khóe miệng nhếch lên rất cao, cổ họng tràn đầy chua xót.

Chú Lý trở lại phòng bệnh, Tạ Tịch Trạch đã lau sạch nước mắt, hốc mắt cậu đỏ bừng, ngoan ngoãn dựa vào giường bệnh.

Chú Lý không dám hỏi vừa nãy hai người họ nói chuyện gì, cung kính nói với cậu: “Tiểu thiếu gia, bây giờ tiên sinh có một cuộc họp rất quan trọng, không thể bỏ dở, muộn nhất là ngày mai ngài ấy sẽ về thăm cậu.” (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

Tạ Tịch Trạch nhếch khóe môi cười, cậu nhớ rõ, hai năm này là hai năm quan trọng để Tống Liệt mở rộng công ty ra thị trường nước ngoài, mỗi tháng hắn đều bận rộn ở nước ngoài, một tháng ít nhất ba tuần đều ở đó, vô cùng bận. Không những thế còn phải qua lại giữa các công ty trong nước nữa, làm gì có thời gian mà về thăm cậu chứ?

Cậu không để bụng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ vâng một tiếng, sau khi chú Lý rời khỏi, cậu liền suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể rời khỏi Tống Liệt.

Tống Liệt đối xử với cậu rất tốt, tốt tới nỗi, cậu ở bên cạnh hắn mười mấy năm, bị hắn cưng chiều thành một tên phế vật, mất não, đến nỗi chẳng khác gì biến thái không muốn rời khỏi hắn.

Tạ Tịch Trạch vẫn nhớ, nửa năm đầu Tống Liệt xuất ngoại, đêm nào cậu cũng gọi điện quấy rầy Tống Liệt, cho dù chỉ có một phút ngắn ngủi, nhưng đối với cậu mà nói, mỗi phút ngắn ngủi đều quý giá như cả một ngày vậy. Gọi điện thoại xong lại không ngừng khóc, còn mất ngủ, chẳng khác gì một tên điên, muốn quấn lấy Tống Liệt như bị bệnh, nhưng đối phương không hề hay biết.

Tống Liệt là người dịu dàng nhất trên đời, cũng là người biết cách từ chối cậu thật nhẹ nhàng. Nhưng đến khi cần, hắn lại biến thành một con dao, từ từ lăng trì cậu, tới tận khi cậu chết.

Đúng vậy, cậu chết rồi.

Tạ Tịch Trạch cười, ôm gối đầu suy tư.

Tuy cậu trở về hai năm trước, nhưng bây giờ cậu đã mất trí nhớ, ở tuổi mười tám cũng không tỏ tình với hắn, cũng không chết.

Cậu không muốn phải sống không bằng chết vì Tống Liệt, thế nên cậu phải rời khỏi đây.

Ngày hôm sau, không đợi Tống Liệt đúng hẹn quay về, đoán trước được mọi chuyện, nên Tạ Tịch Trạch nhân lúc chú Lý không ở đây đã tự mình đi làm thủ tục xuất viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play