7 rưỡi trở về Tống viện, chú Lý vừa ăn cơm tối xong, lúc này đang tản bộ ở trong sân. Tạ Tịch Trạch vừa mới bước vào cửa, không hề để ý tới chuyện khác, nhìn chú Lý đầy mong chờ, đôi mắt lấp lánh rực rỡ, câu đầu tiên cậu hỏi lại là: “Chú Lý, Tống Liệt về chưa?”

Chú Lý đành phải nói, “Tiểu thiếu gia, cậu đã hỏi lần này là lần thứ năm rồi.”

Ý chú muốn nói là người kia không về, không biết Tạ Tịch Trạch thấy mất mát cái gì, nhưng lần này không còn buồn như hai ngày trước nữa.

Nhiệt độ trong viện đã hạ xuống, cậu vào nam viện tưới nước cho cây lớn, nửa giờ sau mới vào bếp lấy mì trường thọ chú Lý làm cho mình, Tạ Tịch Trạch ngồi trong viện gió thổi hiu hiu chậm chạp ăn mì, lúc ăn mì đôi mắt cũng mất khống chế, luôn nhìn ra phía ngoài cửa.

Xét cho cùng cậu cũng không từ bỏ ý định, Tạ Tịch Trạch cảm thấy mình chẳng khác gì một diễn viên trên tivi, “Kiều Khuê” được nuôi dưỡng ở sân sau trong biệt thự danh giá, ngày ngày đều trông chờ một người đàn ông.

Tạ Tịch Trạch không nghĩ người đó sẽ về, đến 9 rưỡi, cậu đã từ bỏ, xuống dưới nhà tắm rửa, rồi trở về phòng, đẩy cửa sổ ra, vừa chải tóc vừa nghịch điện thoại.

Hơn chục tin nhắn mới nằm trong danh sách chưa đọc, đều là tin nhắn chúc mừng sinh nhật của bạn cùng lớp, Tạ Tịch Trạch gửi tin nhắn nhóm cho bọn họ, đột nhiên điện thoại hiển thị tin nhắn mới, là Tống Liệt gửi cho cậu.

“Sinh nhật vui vẻ, bé cưng Tiểu Trạch, nghỉ ngơi thật tốt, chú ý giữ ấm.”

Cậu nhìn thấy tin nhắn này thì vô cùng tức cười, một bên gọi người ta là bé cưng, một bên lại từ chối cậu, vừa dịu dàng vừa lạnh lùng đối xử với cậu, hắn không phải đồ khốn nạn thì là cái gì?!

Tạ Tịch Trạch chẳng nghĩ ngợi gì, cậu không do dự gọi cho bên kia.

Cậu dựa vào đầu giường vò đầu bứt tai, vừa tắm xong không lâu, khuôn mặt mang theo hơi nước hồng nhạt, cậu dựng điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào mặt mình.

Cậu rất muốn nhìn thấy Tống Liệt, muốn nghe thấy giọng nói của hắn, loại khát khao cùng với phụ thuộc ấy như đã thấm vào xương tủy, kích thích cậu tới mức giàn dụa nước mắt, đối với Tống Liệt, cậu chẳng khác gì một tên mắc bệnh cố chấp, lợi dụng Tống Liệt, không còn thuốc chữa.

Tạ Tịch Trạch đối diện với màn hình điện thoại lặng im không tiếng động, cậu cười, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt ướt nhẹp nửa gương mặt, cậu biết bộ dạng này rất khó coi, nhưng cậu không thể khống chế được.

Tiếng điện thoại không ngừng vang lên, không có người nghe máy, câu buồn bực quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác xoay người của cậu rất lớn, vị trí ở trái tim đột ngột bị kéo căng, cảm giác rất đau.

Cậu cứng ngắc dựa vào đầu giường, không dám động đậy, chờ cơn đau giảm bớt, Tạ Tịch Trạch không dám cử động, sợ sẽ có chuyện xảy ra. Cậu đặt điện thoại xuống bàn chuẩn bị đi ngủ, sắc mặt trắng bệch, trái tim không ngừng thắt lại, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Tạ Tịch Trạch nằm trên giường, tay chân đều lạnh cóng, miệng hết đóng lại mở, hệt như một con cá mắc cạn, trái tim cũng đập bang bang. Cậu khó chịu nghiêng người qua bên phải, gương mặt đối diện với Nam viện, mơ hồ nhìn thấy những chấm nhỏ ở trên đầu ngọn cây to.

Là, hoa nở sao…

Màn hình điện thoại rơi trên sàn nhà đột nhiên sáng lên, người gọi tới là Tống Liệt, nhưng mà lần này, Tạ Tịch Trạch không bắt máy được. (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

Tin tức Tạ Tịch Trạch qua đời, đến 9 giờ sáng hôm sau Tống Liệt mới nhận được, 8 rưỡi sáng, chú Lý không thấy Tạ Tịch Trạch xuống ăn sáng, tiên sinh có quy định, 9 giờ sáng cậu phải dùng xong bữa sáng, chú Lý gõ cửa bên ngoài, năm phút cũng chẳng thấy ai đáp lại, lúc này ông mới nghi hoặc đẩy cửa vào gọi người.

Hôm nay Tống Liệt phải tới tỉnh C để gặp mặt một số lãnh đạo quan trọng, hắn mặc âu phục chỉnh tề, đầu tóc được xử lý tỉ mỉ, dựa vào ghế sau xử lí tài liệu làm việc. Xe chạy được nửa đường, hắn choáng váng nhận được cuộc gọi của chú Lý, mỗi một từ đều được hắn chắp vá lại, thậm chí còn không hiểu được những câu nói ấy.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Hắn lập tức đặt máy bay trở về Xuyên thành, không đến bốn giờ, hắn trở về Tống viện, Tống Liệt có ảo giác như mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Chờ tới khi Tống Liệt chạm vào người Tạ Tịch Trạch, cả người cậu đã lạnh từ lâu.

Tạ Tịch Trạch yên lặng nằm trên giường, nếu không phải cơ thể mất đi nhiệt độ, hắn còn ngỡ là cậu đang ngủ.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Cổ họng Tống Liệt khô khốc, đầu như bị thứ gì đó gõ mạnh, đôi mắt nhòa đi không nhìn rõ.

“.... Tiểu Trạch.”

“.......”

“Tiểu Trạch!”

Không có người trả lời hắn.

Đêm hôm qua hắn còn gọi cậu là bé cưng, giờ phút này đây cậu đã không còn trên cõi đời này nữa.

Tạ Tịch Trạch ra đi rất đột ngột, những bạn học tới chia buồn đều khóc không thành tiếng, bộ dáng vô cùng thảm thiết, Bùi Dẫn túm lấy cổ áo Tống Liệt mắng hắn cái gì đó, hắn không nghe rõ, trái tim như bị dao cắt, khóe mắt cay xè nhưng chẳng có nước mắt chảy ra, hắn thậm chí còn ghen tỵ với những người có thể khóc được.

Sau khi tang lễ kết thúc, suốt nửa tháng Tống Liệt không bước chân ra khỏi Tống Viện nửa bước, cả ngày đều ở trong phòng Tạ Tịch Trạch không ra ngoài.

Một đêm, vất vả mấy ngày, Tống Liệt mệt mỏi nằm trên giường, trong mộng hắn gặp được Tạ Tịch Trạch, mở mắt ra, tầm mắt nhìn đến hoa viên ngoài cửa sổ.

Phía dưới Nam viện, cái cây lớn Tạ Tịch Trạch trồng mấy năm đã kết hoa rồi, cành lá xum xuê, điểm xuyết rất nhiều bông hoa, hương hoa tỏa khắp nơi, bay cả vào trong phòng.

Tống Liệt ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới bộ dạng vui vẻ của Tạ Tịch Trạch lúc trồng cây năm đó, khi ấy đứa trẻ kia vẫn chưa cao tới ngực hắn, vất vả lắm mới trồng được cây lớn, cho dù kiên trì bao lâu cũng không từ bỏ.

Cậu luôn muốn ngắm hoa cùng hắn, nhưng giờ hoa nở rồi, người lại không còn. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không thể hiểu được, tại sao đứa trẻ đáng yêu do chính mình nuôi dưỡng, chớp mắt đã chẳng còn?

Tống Liệt dời đôi mắt khô khốc đi, Tạ Tịch Trạch đi rồi, bố trí trong phòng vẫn không thay đổi, giống như chưa từng có ai rời đi. Đầu giường có giá đặt một quyển sách, trang sách còn đang lật dở, có lẽ lúc trước Tạ Tịch Trạch đang xem dở.

Tống Liệt nhìn trang sách, ánh mắt dừng lại ở hàng cuối cùng.

“Trong sân có một cây sơn trà, trồng vào năm phu nhân ta mất, bây giờ đã cao vút rồi.”

Năm Tạ Tịch Trạch mười tám tuổi, đã từng nói rằng, đến khi chết mới rời xa Tống Liệt, không ngờ bây giờ cậu chết rồi, trên thế giới không còn sự tồn tại của một người như vậy nữa.

Tống Liệt siết chặt tay, cả bàn tay trở nên trắng bệch, hắn nhìn sân trong viện đầy hoa rơi, một giọt nước mắt chảy xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play