Mẹ Tạ Tịch Trạch còn rất trẻ, lớn hơn bố cậu là Tạ Ngôn một tuổi, học xong cấp hai bà thôi học, đi làm sớm, yêu đương với Tạ Ngôn khi ấy tuổi vẫn còn trẻ.

Năm mười tám tuổi, Tạ Ngôn làm bài không tốt, vốn dĩ định đi làm, không ngờ vẫn có thể trúng tuyển đại học, bỏ cũng không đành, nên mười chín tuổi đã lên chức bố, sau khi sinh Tạ Tịch Trạch, ông vừa học đại học vừa làm bố.

Đến khi cậu hai tuổi, mẹ Tạ Tịch Trạch qua đời, lúc ấy cậu còn rất nhỏ, sau khi mẹ mất, ấn tượng với bà dần phai nhạt, chỉ còn bố ở bên cậu.

Tạ Ngôn vừa đóng vai trò làm bố cũng vừa làm mẹ, vất vả nuôi nấng cậu đến năm tám tuổi, mùa thu năm cậu 8 tuổi, Tạ Ngôn xảy ra tai nạn xe cộ nên cũng bỏ cậu đi theo vợ.

Tạ gia không có nhiều người thân, Tạ Ngôn qua đời, may mắn Tạ Tịch Trạch không phải trở thành cô nhi, bố đã để lại cho cậu một con đường lui, đó là giao cậu cho bạn cùng phòng khiêm bạn thân của mình, Tống Liệt, đồng thời hắn cũng trở thành người giám hộ tạm thời của cậu.

Vài năm đi học, Tạ Ngôn rất khó khăn mới cân bằng được giữa gia đình và việc học, thật sự rất vất vả, khi ấy bố cậu ở trong ký túc bị rất nhiều người ghen tỵ, bởi vì đa số bạn học còn độc thân, chỉ có ông tuổi còn trẻ mà đã có vợ trẻ và con trai, có thêm một gia đình, trách nhiệm cũng nhiều hơn bọn họ.

Tạ Ngôn đi học muộn, lớn hơn một tuổi so với các bạn trong lớp, sau lưng còn có gia đình nên ông đối nhân xử thế rất trưởng thành chín chắn, luôn coi mình là người lớn hơn trong mọi chuyện, luôn phải đi đi lại lại giữa gia đình và ký túc xá, ở nhà chăm sóc con trai cùng vợ, ở ký túc thì chăm sóc một vài bạn cùng phòng.

Sau một thời gian, sự chân thành của Tạ Ngôn đổi được vài người bạn tốt trong ký túc xá, vài ngày sau khi xảy ra tai nạn, một số người bạn đã chạy tới bệnh viện để thăm ông, vây quanh giường bệnh lau nước mắt, mọi người đều muốn thay ông chăm sóc Tạ Tịch Trạch, nhưng người có điều kiện thích hợp nhất chính là Tống Liệt.

Tang lễ của Tạ Ngôn cũng do một tay Tống Liệt sắp xếp, Tống Liệt khi đó 26 tuổi đã dắt Tạ Tịch Trạch mới có 8 tuổi trở về nhà, hắn trở thành người giám hộ tạm thời của cậu.

Tạ Tịch Trạch mơ thấy lần đầu tiên mình gặp Tống Liệt, sau khi bố đi rồi, xung quanh cậu toàn là nước mắt, ai ai cũng thương tiếc cậu còn nhỏ tuổi mà không cha không mẹ, chỉ có duy nhất Tống Liệt không khóc, người đàn ông giống như một tòa núi cao sừng sững đứng trước mặt cậu, bàn tay dịu dàng xoa nhẹ đỉnh đầu cậu, nói đừng sợ, sau này có chú đây rồi.

Sau khi bố mất, người này trở thành trời và đất của cậu, xây cho cậu một mái ấm an toàn.

Tỉnh mộng, trời mới tờ mờ sáng, mùa hè ở Xuyên thành, năm giờ đã chạng vạng sáng, dưới màn mây hiện ra một mảnh xám trắng nhàn nhạt.

Khoảnh khắc bóng tối xen kẽ với bình minh khiến người ta thấy cô đơn, Tạ Tịch Trạch quay đầu, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với cửa sổ là phía Nam hoa viên, trong vườn có một cây to cậu trồng vì Tống Liệt.

Tống Liệt từng bỏ một số tiền lớn mua vài cái cây về, nhưng cậu thiếu hiểu biết, tưới nhiều nước quá làm cây chết.

Để làm Tống Liệt vui vẻ, Tạ Tịch Trạch tự trồng cây non, tự mình chăm sóc. Loại cây này rất khó phát triển, Tạ Tịch Trạch trồng cây thứ nhất, không tới một tuần cây đã chết, đến cây thứ hai chỉ sống được nửa tháng, sau này cậu tìm một chuyên gia về cây tới để học hỏi, cây thứ tư trồng xuống mới chăm được đến tận hôm nay.

Dù cây lớn có thể đơm hoa, nhưng cũng tùy, có người vài thập niên cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của nụ hoa, mà mùa hè năm nay, cái cây vẫn như mọi năm không có dấu hiệu nở hoa. Nếu như cây nở hoa, cậu đã có cớ quấn lấy Tống Liệt, muốn hắn trở về ngắm hoa cùng mình.

Người trẻ tuổi, sầu muộn nhanh tới nhưng đi rất chậm, đến giữa trưa, có người lái xe tới tặng quà sinh nhật.

Tạ Tịch Trạch nhận lấy hộp quà, cậu biết người mặc vest đi giày da đứng trước mắt, là trợ lý thân cận của Tống Liệt, cậu ôm chặt hộp quà nhìn quanh hỏi: “Tống Liệt đâu?”

Trợ lý đẩy gọng kính mỏng, có lẽ y đã làm việc bên cạnh Tống Liệt lâu rồi, tác phong làm việc cũng giống người đó, không cẩu thả một chút nào, “Mấy hôm trước ông chủ Tống bay tới nước C tham gia một dự án hội thảo, đây là quà ngài ấy chọn trước khi đi.”

Tạ Tịch Trạch thất vọng cúi đầu, chậm rãi “ồ” một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn trợ lý, “Làm phiền anh rồi.”

Nửa ngày sinh nhật đã trôi qua, cậu biết mình không đợi được Tống Liệt, nén nỗi đau khổ xuống, hỏi y: “Anh có muốn vào nhà ăn bánh kem không?”

Tạ Tịch Trạch là người Tống Liệt thương nhất, thân là trợ lý đương nhiên y không dám lơ là với cậu, trợ lý của Tống Liệt ở lại nửa giờ, để chúc mừng sinh nhật cậu rồi mới rời đi.

Tạ Tịch Trạch nhàm chán, liền đá dép lê tiễn người ra cửa.

Trợ lý nhìn thấy bộ dạng ủ rũ không vui của cậu, vẻ mặt nghiêm nghị cũng hơi dịu xuống, không khỏi nói: “Tiểu thiếu gia, thật ra ông chủ Tống rất quan tâm tới cậu, cậu nên vui vẻ lên, nếu ngài ấy biết cậu không vui, thì cũng chẳng có gì khác, tôi làm việc với ngài ấy mấy năm nay, vẫn cảm giác được cậu làm ngài ấy không vui.”

Tống Liệt rất thương Tạ Tịch Trạch, cậu muốn cái gì hắn cũng cho, không có thứ gì không mang về cho cậu được, mấy năm nay quà sinh nhật đều rất đắt tiền, chẳng cần đắn đo đã mua luôn, sau đó lại gọi trợ lý mang tới.

Khóe miệng Tạ Tịch Trạch cong lên, sau khi trợ lý rời đi, cậu liền ngồi xuống phiến đá cạnh cửa, bị ánh mặt trời chiếu tới nỗi ngẩn người.

Những người xung quanh, bất kể là chú Lý hay trợ lý của hắn, ngay cả cậu cũng vậy, đều biết Tống Liệt rất tốt với cậu, mọi người đều coi đó là chuyện đương nhiên, biết cậu là “hòn ngọc quý trên tay” Tống Liệt, nâng niu đặt trong nhà kính chở che nuôi dưỡng.

Ngoài miệng họ an ủi cậu, nói không chừng trong lòng lại cho rằng là cậu vô cớ gây sự, cho rằng cậu làm ra vẻ, ỷ vào việc Tống Liệt cưng chiều mà tự cao tự đại, cứ như vậy lắm chuyện.

Tống Liệt rất tốt với cậu, Tạ Tịch Trạch biết, nhưng cậu chỉ muốn tham lam chiếm giữ tình cảm của hắn mà thôi.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

“Tiểu thiếu gia.”

Chú Lý ngắt dòng suy nghĩ của cậu, “Có điện thoại ạ.”

Là bạn học của Tạ Tịch Trạch, tuy tạm thời cậu nghỉ học ở nhà tĩnh dưỡng một năm, nhưng cậu chưa bao giờ mất liên lạc với bạn học, chờ đúng ngày đã liên lạc với cậu, muốn chúc mừng sinh nhật cậu, mọi người nói sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu.

“Tiểu thọ tinh, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi cậu, mọi người đều đang đợi, cậu mau tới đi.”

“Biết rồi, đợi tôi dọn dẹp một chút liền qua, ở chỗ cũ sao?”

“Phải!”

Tạ Tịch Trạch tắt điện thoại, sau đó nói với chú Lý: “Buổi tối cháu về ăn mì trường thọ, bạn học rủ cháu ra ngoài, nếu muộn quá chú cứ cho mì vào nấu, không cần chờ cháu.”

Nói xong, cậu lên tầng thay quần áo, lúc đi ra ngoài còn cố ý vòng qua cái cây lớn trong viện phía nam, lẩm bẩm tự nhủ: “Nếu đêm nay mình về, cây kết nụ hoa thì tốt rồi.”

Chú Lý nói với cậu tài xế đang chờ ngoài cửa, lúc tiễn cậu ra ngoài, ông còn thấp giọng khuyên, “Tiểu thiếu gia, chơi vui cũng đừng ở bên ngoài quá khuya, hai ngày rồi cậu chưa nghỉ ngơi, thân thể sẽ không chịu nổi, công việc của tiên sinh bận rộn, cậu đừng để tiên sinh phải lo lắng.”

Cậu gật đầu, “Cháu hiểu rồi, bên ngoài nắng rất gắt, chú mau về đi.”

Tạ Tịch Trạch ngồi ở ghế sau, tài xế lái xe ổn định, hai ba giờ chiều giao thông rất thuận tiện, đi nửa giờ đã tới nơi. (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

Sức khỏe của Tạ Tịch Trạch không tốt cho lắm, nơi mọi người tổ chức sinh nhật rất yên tĩnh, khi cậu báo tên, người chờ ở cửa đã dẫn cậu đi, đi qua hành lang quanh co bằng trúc, chưa vào tới cửa, Tạ Tịch Trạch đã nghe thấy tiếng hát cao vút, cụ thể hát cái gì thì cậu không nghe rõ.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Có người để ý cậu tới, bèn kêu lên: “Tịch Trạch, lại đây mau.”

“Chúc mừng sinh nhật nha, Tịch Trạch.” 

Nhìn trong phòng riêng có vẻ ồn ào, nhưng thật ra chỉ có bốn người.

Bùi Dẫn đến trước mặt cậu, cúi đầu xuống, đưa cho cậu một chiếc hộp tinh xảo, “Sinh nhật vui vẻ nha.”

Tạ Tịch Trạch vui vẻ cầm lấy, “Cảm ơn cậu, A Dẫn.”

Cậu ngẩng đầu nhìn đối phương, Bùi Dẫn vẫn rất đẹp, dùng từ đẹp để hình dung một người đàn ông có hơi kỳ lạ, nhưng ngũ quan trên gương mặt Bùi Dẫn đều được thừa hưởng từ vẻ đẹp cổ điển của mẹ, đôi mắt phượng dài, hẹp, mỗi khi nhìn ai cũng sáng lên, nhìn họ vô cùng tình cảm, làm người khác cũng phải giật mình.

Cậu cười, giơ nắm đấm chạm vào bả vai Bùi Dẫn, “Đã lâu không gặp, tôi cảm thấy cậu cao hơn rồi, tôi muốn nhìn cậu cũng phải ngẩng đầu lên.”

Bùi Dẫn bắt được tay cậu, cậu ta cũng cười: “Mấy ngày trước vừa đo, có 1m86.”

Tạ Tịch Trạch thở dài, cậu có 1m75, tên này cao hơn cậu chục mét lận. Tầm mắt cậu hơi nhướn lên một chút, sau đó kinh ngạc, vui mừng nhìn một thanh niên tuấn tú khác, “Anh Cảnh?!”

Tống Cảnh là cháu trai của Tống Liệt, cũng là người thân duy nhất của hắn, Tống Cảnh là giáo viên dạy sinh học ở trường trung học Xuyên thành, y đã dạy Tạ Tịch Trạch ba năm, cũng cưng chiều bảo vệ cậu trong ba năm, phàm là thứ gì có dính dáng tới Tống Liệt, Tạ Tịch Trạch rất khó không chú ý tới, Tống Cảnh lại tốt với cậu nên cậu rất thích y, ở trường học không gọi y là thầy giáo mà toàn gọi là anh Cảnh.

“Anh Cảnh, hôm nay không có tiết học nào sao?”

Tống Cảnh híp mắt cười, đưa hộp quà cho cậu, “Được nghỉ phép ba ngày, biết hôm nay là sinh nhật em, cho nên anh cùng với mấy tên nhóc này tới đây chúc mừng em.”

Mấy người cười vui vẻ ngồi xuống, Bùi Dẫn cẩn thận quan sát sắc mặt Tạ Tịch Trạch, “Gần đây sức khỏe tốt hơn chưa?”

Tạ Tịch Trạch cũng không giấu diếm bạn bè, dùng một chiếc đũa đã rụng qua nước sôi để gắp thức ăn, vừa ăn vừa nói: “Khá hơn rồi.”

“Khi nào Tịch Trạch trở lại trường?”

Tạ Tịch Trạch nhìn Bùi Dẫn, nói: “Có lẽ là học kỳ sau, tôi còn phải xem bác sĩ thông báo tình hình như nào đã.”

Mọi người do dự nhưng lại thôi, bọn họ biết sức khỏe của Tạ Tịch Trạch không tốt nhưng không biết cậu có bệnh gì, mọi người cố gắng không hỏi, cũng không có đối xử đặc biệt với cậu quá, làm cậu mất tự nhiên, mọi ngày đều chơi với nhau, còn phải hỏi nhiều làm gì.

Bùi Dẫn ngồi giữa thế mà chưa ăn gì, gắp cho Tạ Tịch Trạch không ít đồ ăn, cậu ta quen biết Tạ Tịch Trạch sớm hơn những người khác, thế nên cũng đối xử với cậu tốt hơn, sau bữa tiệc, Bùi Dẫn đưa Tạ Tịch Trạch về.

“A Dẫn, tài xế của tôi ở bên ngoài, không cần phải đưa tôi về, chúng ta là bạn bè cả, không cần khách khí đâu.”

Bùi Dẫn vẫn luôn mỉm cười, “Nếu không khách khí đthì ể tôi tiễn cậu thêm vài bước, gần đây hội học sinh có ít việc, nên tôi rất rảnh, mấy ngày nữa tôi tới Tống viện thăm cậu xem cậu nghỉ ngơi như thế nào.”

Tạ Tịch Trạch gật đầu: “Được đó, nhưng bận thế nào cũng nên chú ý nghỉ ngơi, nếu không sẽ làm hỏng việc.”

Bùi Dẫn đột nhiên duỗi tay ra, động tác rất nhẹ nhàng, khẽ xoa xoa đỉnh đầu cậu, “Cậu thì sao? Gần đi nghỉ ngơi không tốt à, dưới mắt lộ ra quầng thâm, cả người cũng gầy đi nhiều.”

Tạ Tịch Trạch qua loa dụi mắt, “Nóng quá đó.”

Bùi Dẫn cười nói: “Tống viện kia là khối bảo còn để cho cậu nóng sao?”

Tạ Tịch Trạch cười để lộ hàm răng trắng đều, Bùi Dẫn làm cậu cười, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều, nhưng gương mặt trở nên nghiêm túc hơn.

“Tịch Trạch, mau bồi dưỡng sức khỏe cho tốt rồi đi học, nếu có chuyện muốn nói cứ gọi cho tôi.”

Hình như Bùi Dẫn còn nhiều điều muốn nói, Tạ Tịch Trạch chờ, nhưng ra tới tận bên ngoài cậu ta cũng chẳng nói gì.

Bùi Dẫn nói: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, tôi qua trường có chuyện cần giải quyết.”

Tạ Tịch Trạch giữ cậu ta lại, “Hay tôi bảo tài xế đưa cậu qua đó?”

“Không cần đâu, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Hai người chia tay ở ngoài cửa, tài xế mở cửa cho Tạ Tịch Trạch đi vào, cậu vừa cúi đầu đã bị cánh tay Bùi Dẫn kéo trở lại, cậu ta ôm lấy cậu.

Hôm nay Bùi Dẫn hơi kỳ lạ, Tạ Tịch Trạch buồn bực: “A Dẫn, hôm nay cậu làm sao thế?” Trước kia hai người rất thân nhau, nhưng rất ít khi cậu ta ôm cậu, xoa đầu cậu như thế.

Bùi Dẫn giống như lúc trước, vuốt lại mái tóc rối cho cậu, “Chúng ta quen nhau năm năm, sao cái gì cậu cũng không hiểu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play