Tống Liệt nắm chặt tay cậu rất đau, Tạ Tịch Trạch nhìn chằm chằm cổ tay mình, chỉ sợ Tống Liệt vô ý sẽ bẻ gãy tay mình.
Cậu đau nhưng không kêu lên, bị Tống Liệt kéo về trong sân, vòi nước xối ra rất nhiều, Tống Liệt đè cậu ở trên tường, không ngừng lấy nước lau dấu son trên má cậu, hắn chẳng nói gì cả, giống như đang kìm nén tức giận.
Mãi tới khi mặt Tạ Tịch Trạch bị xoa tới nỗi đỏ lên, Tống Liệt mới dừng lại, nói với cậu: “Tiểu Trạch, đừng làm vậy với tôi.” Hắn cúi đầu, ánh mắt rất buồn, giọng nói như đang khẩn cầu vậy.
Một lúc sau, Tống Liệt mới nhịn được suy nghĩ đi tìm cô gái đã gây chuyện kia, hắn nghĩ đây là quả báo của đời trước, trước đây Tiểu Trạch luôn muốn hắn để ý cậu thêm một chút, nhưng bây giờ hắn lại phải cầu xin đối phương, rõ ràng hắn không muốn ở chung như thế này, Tiểu Trạch của hắn đã thay đổi.
Tống Liệt không thể chỉ trích Tạ Tịch Trạch, hắn chỉ có thể làm cậu bé thương hại mình, đừng cố ý chọc tức hắn.
Tạ Tịch Trạch bình tĩnh nhìn hắn, lắc đầu nói: “Làm sao chú phải như thế?”
Tống Liệt cười không nói gì, nhưng nụ cười ấy không đẹp mắt chút nào, còn có một chút chua xót.
Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tạ Tịch Trạch, tài xế mang bánh sinh nhật Tống Liệt đặt trước từ thị trấn tới, còn chưa tới giữa trưa. Bà cụ Quế Hoa bảo bọn họ giết một con gà để ăn mừng, làm cho đồ ăn tối đó phong phú hơn.
Tạ Tịch Trạch không hề vui vẻ, đến thời gian, chẳng bao lâu nữa bà nội sẽ rời đi. Cậu ở cùng với bà một tháng, cậu thấy bà cụ rất tốt, muốn cam tâm tình nguyện chăm sóc cho bà, đoàn tụ cùng với người thân chưa lâu, cậu lại phải tận mắt nhìn thấy bà ra đi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT