Có hai biến cố lớn xảy ra ở Tạ gia, bà cụ Quế Hoa qua đời, cần có người đứng ra tổ chức tang lễ cho bà, mà tình hình hiện tại không thể để thi thể của bà ở một bên được, nhưng lúc nguy cấp như vậy, Tạ Tịch Trạch lại sốt cao, Tống Liệt cho cậu uống thuốc, còn chưa nằm được hai phút, đã khóc không ngừng gọi bà nội.
Tạ Tịch Trạch cũng không hiểu tại sao mình lại yếu ớt như thế, cậu khóc tới choáng váng, không la hét kêu gào, chỉ thi thoảng khóc nức nở, giống như một con mèo bị lấy đi móng vuốt, càng khiến người khác thấy cậu đáng thương.”
Tài xế biết, Tạ Tịch Trạch quan trọng như thế nào với ông chủ, bèn nói: “Ông chủ, hãy để tôi lo chuyện này cho.”
Tống Liệt sờ đầu nóng bỏng của Tạ Tịch Trạch, không do dự bế cậu ra ngoài.
“Không, tôi không muốn đi.” Tạ Tịch Trạch khô khan nói, vung tay đá chân, vừa kéo tóc Tống Liệt vừa dãy dụa, “Tôi không muốn đi đâu cả, tôi muốn tiễn bà nội đi, không muốn đi, không muốn đi! Oa!”
Tống Liệt hôn lên trán Tạ Tịch Trạch, nhẹ nhàng vỗ vai cậu: “Bé Trạch, ngoan, đã có người lo cho bà nội, em tới bệnh viện trước, chờ hết sốt rồi quay lại tiễn bà có được không?”
“Không được!” Tạ Tịch Trạch kiên quyết nhìn Tống Liệt nói, ánh mắt tràn đầy cầu xin, “Chỉ lần này thôi, nếu tôi không chịu được chú hãy đưa tôi tới bệnh viện, tôi xin chú, xin chú đó.”
Cậu vừa lau khô nước mắt, nói xong lại rơi xuống, hai mắt sưng đỏ cố sức mở ra.
“Tống Liệt, tôi xin chú…”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT