Tạ Tịch Trạch mơ màng đẩy Tống Liệt ra, trước mắt là ánh đèn mờ ảo.
Cổ họng giống như bị viêm, vừa mở miệng đã đau rát, trên trán còn lưu lại nụ hôn nóng hổi, cậu bất mãn trách hắn: “Tại sao chú lại lén hôn tôi?”
Tống Liệt không để ý lời tức giận của cậu, sắc mặt hắn nghiêm túc, đỡ cậu dậy, “Bây giờ không nói chuyện này, chúng ta lập tức đi bệnh viện.”
Hắn tự trách chính mình đã không chăm sóc tốt cho đứa trẻ này, đến nửa đêm mới phát hiện ra cậu bị bệnh, nhất định là do cơn mưa lúc chiều, là do hắn nuông chiều Tạ Tịch Trạch, hắn rất sợ, sợ đứa trẻ này sẽ sinh bệnh.
Tống Liệt dùng chăn mỏng quấn chặt lấy Tạ Tịch Trạch, vội vàng mặc quần áo vào, lúc quay đầu lại thấy Tạ Tịch Trạch chẳng khác gì con tằm ngủ trên giường, có lẽ không biết mình bị sốt, hai gò má cậu phiếm hồng, hơi thở cũng nóng rực.
Tống Liệt nhìn tới nỗi tim quặn lại, hắn bế ngang người cậu lên.
Bị ôm lên theo tư thế công chúa, Tạ Tịch Trạch hoảng sợ, muốn nhảy xuống nhưng cả người đều nặng nề, vô lực, hơn nữa sức lực cũng không bằng Tống Liệt.
“Tôi không cần đi bệnh viện, ở nhà có thuốc hạ sốt, đưa tôi uống là được, hơn nữa nửa đêm còn ra ngoài làm gì? Chú đặt tôi xuống, tôi muốn ngủ, muốn ngủ!”
Tạ Tịch Trạch nóng tới nỗi cả người yếu ớt, lời hét lên cũng mềm mại như bông, không hề có tính uy hiếp nào. Tống Liệt không giận cậu làm loạn, ngược lại còn đau lòng vì cậu sốt tới nỗi ủ rũ như vậy, nhịn không được hạ giọng dỗ cậu, “Trạch bé cưng ngoan, chúng ta phải đi bệnh viện, em dầm mưa mới phát sốt, tôi sợ nhiễm cảm sẽ bị viêm phổi, em nghe lời được không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT