Thực hiện: Clitus x T Y T
Bầu không khí ở sân sau lúc này đông cứng lại.
Các nhân viên trong bộ đồ lặn đã đóng băng.
Biểu cảm trên mặt Trình Nham cũng cứng đờ trong giây lát, sau đó anh ta lấy đèn pin từ một nhân viên khác chiếu vào giếng.
Khương Tô vừa mới từ dưới nước đi lên, liền bị thứ gì đó đập vào đầu, hiện tại lại bị ánh sáng mạnh chiếu vào, cô rất khó chịu, căn bản không sợ ánh sáng mạnh mà nhìn thẳng vào ánh sáng với đôi mắt mở to.
Cả người cô chìm trong nước, chỉ có một cái đầu ngẩng lên trên mặt nước, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn chói mắt nhuốm nước đã trắng bệch, đôi môi đỏ mọng, mái tóc dài xõa ra trong nước, đôi mắt đen láy trong nước. Một ánh sáng chói lọi được phản chiếu dưới chùm sáng như thủy tinh, khiến Trình Nham bất ngờ nhớ đến con thủy quái xinh đẹp và kỳ lạ trong những câu chuyện mà anh đã đọc khi còn nhỏ.
Anh ta sững người một lúc.
Nhìn thấy những người phía trên chiếu đèn pin vào mình, Khương Tô lập tức nổi giận: "Các người định muốn tôi bị chết cóng dưới đây sao? Mau kéo tôi lên!"
Trình Nham cuối cùng cũng tỉnh táo lại, quay người gọi ra: “Người còn sống, mau cứu người đi!”
Khương Tô được cứu lên khỏi mặt nước, toàn thân ướt sũng, bị gió lạnh thổi qua liền run cầm cập.
Thấy Trình Nham đẹp trai, Khương Tô đã bớt đi một nửa cơn giận, nhưng khi nhớ anh ta đã dùng đèn pin đập vào đầu mình, cô đã dùng bộ mặt khó chịu để nói chuyện với anh.
Ba nhân viên còn lại đều sửng sốt, vốn tưởng rằng phải là một phụ nữ trung niên hoặc một bà lão, không ngờ lại tìm được một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy.
“Cô là vị tiên cô nhảy xuống giếng sao?”
Một nhân viên kinh ngạc hỏi.
Khương Tô cuộn mình trong chăn, liếc nhìn chiếc hộp lộn xộn của mình, trừng mắt nhìn anh ta: “Ai mở cái hộp của tôi?”
Trình Nham ho khan một tiếng, có chút áy náy: “Là tôi.”
Đôi mắt sâu thẳm của Khương Tô đột nhiên trừng mắt nhìn sang: “Anh đánh vào đầu tôi rồi còn bới tung cái hộp của tôi?”
Trình Nham: …
Trịnh Dung Dung đưa Khương Tô vào phòng của cô để thay quần áo.
Trịnh Dung Dung bây giờ có thể nói là thực sự tôn trọng và sợ Khương Tô, người có thể ở dưới nước hơn mười, hai mươi phút có còn là con người không?
Có thể nói rằng cô bé đã bị thuyết phục đến nỗi không dám bác bỏ lại khi Khương Tô nghĩ rằng quần áo của cô bé xấu xí.
Trịnh Dung Dung yêu thích phong cách sinh viên và tất cả quần áo trong tủ ít nhiều đều mang phong cách của sinh viên hay mặc. Khương Tô mặc một chiếc áo len sọc rộng kiểu học sinh, bên dưới là một chiếc váy kẻ sọc, tất dài đến đầu gối và một đôi giày da màu đen. Mái tóc của cô được sấy khô một nửa, rủ xuống mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, trong sáng như một cô gái xinh đẹp bước ra từ tranh vẻ.
“Cô thật đẹp!”
Trịnh Dung Dung theo bản năng lấy điện thoại di động ra: “Để tôi chụp cho cô một tấm!”
Một giây sau, điện thoại đã bị người ta giật mất.
Khương Tô mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô: “Không cho phép chụp ảnh.”
Trịnh Dung Dung sững người một chút, cho rằng Khương Tô không thích chụp ảnh, bị ánh mắt vô cảm của Khương Tô nhìn chằm chằm khiến cô có chút sởn gai ốc.
Khương Tô tùy tiện ném điện thoại di động của Trịnh Dung Dung lên giường.
Trịnh Dung Dung thận trọng hỏi: "Cái đó, tiên cô, cô đã lấy thứ đó ra chưa?"
Khương Tô khịt mũi: "Nếu không cô nghĩ tôi vừa rồi đang làm gì trong giếng? Bơi?"
"Chiếc hộp của tôi đâu?"
Khương Tô nói.
“Đây!”
Trịnh Dung Dung vội vàng đem cái hộp đưa tới cho cô.
Nhìn thấy Khương Tô mở hộp, lấy ra một tờ giấy trắng màu vàng, sau đó lấy bút lông nhúng vào chu sa, vẽ một câu thần chú phức tạp lên tờ giấy màu vàng, gấp thành hình tam giác đưa cho cô:
“Đeo cái này vào đi, ban ngày đeo như bùa hộ mệnh, còn ban đêm khi đi ngủ thì đặt nó dưới gối. Những linh hồn xấu xa sẽ không dám đến gần.”
Sau khi Trịnh Dung Dung nhận lấy, cô cẩn thận cầm trong tay: “Cảm ơn tiên cô.”
Khương Tô đóng hộp và nói: "Được rồi, nhớ bảo mẹ cô gửi tiền cho tôi."
Nói xong cô mở cửa bước ra ngoài cùng với chiếc vali.
Trương Tiểu Kiều đang đợi ngoài cửa, cậu ấy sững sờ một lúc khi nhìn thấy Khương Tô, rồi ngây người ra nhìn.
Khương Tô khá thích thú với ánh mắt kinh ngạc này, nghiêng đầu, chớp mắt và tấn công Trương Tiểu Kiều: "Tôi có đẹp không?"
Trương Tiểu Kiều thực sự bị sốc, trái tim tê dại, theo bản năng trả lời: “Rất đẹp…”
Khương Tô đột nhiên nhếch môi cười, nhéo mặt anh và vỗ đầu: “Chậc, đứa nhỏ thật ngoan.”
Sau đó cô xách vali đi xuống lầu với tâm trạng rất tốt.
Trương Tiểu Kiều khẽ mở mắt, đưa tay ra và ngây người chạm vào má bị Khương Tô véo, lại gãi đầu và nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai là đứa trẻ ..."
"Trương Tiểu Kiều, sao cậu lại đứng ở đây? "
Khi Trịnh Dung Dung ra khỏi phòng, cô bé thấy Trương Tiểu Kiều đang sờ sờ mặt mình, có chút kỳ lạ.
"Không có gì."
"Sao mặt cậu lại đỏ thế?"
"Nóng quá."
——
"Còn nhỏ như vậy mà không đi học, cô là loại phù thủy gì vậy? Giáo viên trường cô không dạy cô đây là mê tín dị đoan sao? Cô còn làm chuyện nguy hiểm như vậy, hôm nay mệnh cô lớn, nếu không cô đã chết rồi!"
Khi Trương Tiểu Kiều và Trịnh Dung Dung đi xuống cầu thang, họ phát hiện ra rằng nhân viên đẹp trai kia đang dạy dỗ Khương Tô.
Khương Tô nhếch miệng cười mà không phải cười, nói: "Chú nhân viên, chú muốn vớt xác trong giếng lên dạy cho cháu một bài học sao?"
Trình Nham cau mày, "Cô nói gì vậy?”
“Trong giếng có một xác chết."
Khương Tô nói: "Tôi buồn ngủ, về ngủ tiếp đây."
Sau đó, cô quay sang bà Trịnh và nói: "Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, bà Trịnh kêu tài xế của bà đưa tôi về đi. Còn nữa, ngày mai nhớ gửi tiền đến nhà tôi."
Ngừng một chút, cô nói thêm: "Nhân tiện, tốt nhất là tiền mặt, tôi thích tiền mặt."
Nói xong, cô cầm chiếc hộp lên và đi ra ngoài.
"Đợi đã, cô vừa nói xác chết gì?"
Trình Nham nắm lấy tay Khương Tô.
Khương Tô rút tay anh ra: "Anh xuống tìm không phải sẽ biết sao?”
“Để cậu ấy xuống đi."
Cô chỉ vào người nhân viên vừa thay bộ đồ lặn.
Sau đó cô bước ra ngoài mà không quay đầu lại, Trương Tiểu Kiều vội vàng nói với bà Trịnh: “Vậy dì ơi, cháu cũng về đây!”
Sau đó cậu ta chạy đuổi theo Khương Tô trước mặt.
“Này, cô không cần đi học sao?”
Trương Tiểu Kiều hỏi, Khương Tô nhìn hẳn là trạc tuổi của cậu ta, nếu đi học chắc cũng là đang học cấp ba.
“Không cần.”
Khương Tô trả lời ngắn gọn, vừa lúc tài xế đã mở cửa xe cho cô, cô trực tiếp lên xe.
Trương Tiểu Kiều chỉ có thể nhìn Khương Tô lên xe rồi bước đi, có lẽ vì gia cảnh tốt và ngoại hình ưa nhìn nên Trương Tiểu Kiều dù ở trường hay lúc bình thường đều rất nổi tiếng, nhưng trước mặt Khương Tô, cậu ta cảm thấy bất lực với năng lượng của mình, sự nhiệt tình bị dội một gáo nước lạnh nên không khỏi cảm thấy bực bội.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
——
Ngày hôm sau, bà Trịnh đưa Trịnh Dung Dung đến tận cửa cảm ơn.
"Tiên cô, cảm ơn cô nhiều! Tối hôm qua Dung Dung nói ngủ rất ngon! Thật sự không có bị bóng đè nữa !"
Đối với lời cảm ơn của bà ta, Khương Tô không có cảm xúc gì, ngược lại hỏi: "Bà mang tiền đến chưa?”
“Mang đến đây, mang đến đây!”
Bà Trịnh bảo người trợ lý đặt chiếc túi du lịch lên bàn: “Khương Tô, cô nói muốn tiền mặt, hôm nay tôi đến ngân hàng lấy tiền!"
Lão Tôn đi tới, mở khóa túi ra, bên trong là một xấp tiền giấy màu đỏ mới tinh.
Khương Tô liếc nhìn, sắc mặt dịu đi, trên mặt lộ ra một tia ý cười: "Bà Trịnh đúng là giữ lời, ngồi đi."
Lúc này cô mới nghĩ tới việc để cho bà Trịnh và Trịnh Dung Dung ngồi vào nhà họ.
Tối hôm qua bà ta đã nhìn ra năng lực của Khương Tô, trong lòng rất kính nể Khương Tô nên cũng không dám có ý kiến gì, sau khi ngồi xuống liền nói:
“Tối hôm qua, tiên cô nói có một xác chết trong giếng. Sau đó, nhân viên xuống nước nhặt được một cặp xương! Ây ya ~ Thật đáng sợ! Đêm qua tôi còn gặp ác mộng. Dung Dung nói rằng cô đã đưa cho con bé một lá bùa để giữ nó bên người nó, nói rằng như vậy sẽ giúp Dung Dung không vướng vào những thứ bẩn thỉu kia. Tiên cô viết cho tôi một cái được không?" .
Khương Tô cũng không nói rằng cơ thể của bà Trịnh tràn trề dương khí, ma quỷ sẽ không dám đến gần bà ta, nên không có lý do gì để ngăn cô kiếm tiền.
Cô mỉm cười nhìn bà Trịnh nói: "Đương nhiên."
Cô liếc nhìn Lão Tôn, người này lập tức hiểu ra, nói: "Bà Trịnh, một lá bùa trừ ma là 1 vạn tệ."
Lần này bà ta không còn nghĩ là quá đắt, rất thẳng thắn nói: "Cho tôi hai cái!"
Bây giờ Khương Tô viết cho bà ta hai cái, thuận miệng hỏi: "Bà Trịnh có muốn mua thêm hai lá bùa để trấn nhà không?"
Trịnh Dung Dung tò mò hỏi: “Bùa trấn nhà là gì?”
Khương Tô khéo léo gấp lá bùa thành hình tam giác và nói: “Tôi đảm bảo rằng sẽ không có linh hồn xấu xa nào xâm nhập vào nhà của bà.”
Đôi mắt của bà Trịnh sáng lên khi nghe cô nói, sau đó do dự: “Giá cả thì sao vậy?”
Khương Tô cười hiền lành: “Bà Trịnh là khách quen, còn là bạn của chị Triệu, nên tôi đương nhiên sẽ giảm giá cho bà, giá gốc là 10 vạn tệ một cặp, nhưng giờ tôi chỉ tính cho bà 5 vạn thôi."
Bà Trịnh thấy quá đắt: "Cái này …"
“Mẹ, chúng ta mua nó đi ! Điều gì quan trọng hơn sự an toàn của chúng ta!"
Trịnh Dung Dung bên cạnh nói.
Khương Tô nhìn cô bé một cái, có mắt nhìn.
Trịnh Dung Dung lập tức càng thêm khích lệ bà: “Mẹ, nếu không có tiên cô, con cũng không biết sẽ như thế nào, sau khi mua về, chúng ta không cần lo lắng chuyện như vậy lại xảy ra!"
Sau đêm qua, Trịnh Dung Dung giờ đã trưởng thành, cô bé là fan số một của Khương Tô, cô bé không nghi ngờ gì về khả năng của Khương Tô nữa.
Bà Trịnh không kháng cự nỗi sự thuyết phục này của Trịnh Dung Dung, nói: “Được rồi, tôi đành nhờ tiên cô viết cho tôi một cặp .”
Khương Tô mỉm cười, lại cầm bút lên nói: “Nhớ kỹ, bà đặt hai lá bùa này ở ngoài nhà, nhưng nhất định phải ở nơi không nắng không mưa, nếu không, phơi nắng mưa sẽ vô hiệu.”
“Tôi sẽ ghi nhớ."
Bà Trịnh chủ động nói: "Vậy thì ngày mai tôi sẽ cử người mang tiền đến."
Khương Tô hài lòng mỉm cười.
Bà ta lại hỏi: “Tiên cô, cô xem giúp tôi một chuyện, năm nay Dung Dung nhà tôi sẽ thi đại học, cô có thể chỉ dẫn cho tôi biết con bé có thể thi vào trường nào không?”
Trịnh Dung Dung cũng nhìn Khương Tô đầy chờ đợi
Khương Tô liếc nhìn cô một cái, sau đó cười nói: "Yên tâm đi, cho dù không vào được trường tốt nào, con gái bà cũng là một gương mặt may mắn."
Bà giờ bà Trịnh rất tin tưởng Khương Tô, nghe cô nói như vậy liền rất vui vẻ: “Vậy tôi sẽ mượn những lời tốt đẹp này của tiên cô!”
Trịnh Dung Dung cũng vui mừng hớn hở, vô cùng vui vẻ.
“Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”
Bà Trịnh đứng dậy, cầm lấy lá bùa, lại được Khương Tô nói một câu, tâm tình rất tốt.
Trịnh Dung Dung nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ về trước đi, con muốn ở đây chơi một lát.”
Bà Trịnh tuy rằng cảm thấy Khương Tô rất giỏi, nhưng dù sao đối phó với quỷ thần, bà ta luôn cảm thấy cô bé nên tránh xa, bà ta không vui lắm khi Trịnh Dung Dung với Khương Tô đi quá gần: “Ở đây có gì vui, đừng ở đây quấy rầy tiên cô!” “
“Con có chuyện muốn hỏi tiên cô, mẹ mau về trước đi!" Trịnh Dung Dung không chịu rời đi.
Bà Trịnh liếc nhìn Khương Tô, thấy Khương Tô cũng không có gì không vui, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng đừng ở lâu, cũng đừng quấy rầy tiên cô.”
Trịnh Dung Dung lập tức cười nói: “Con biết rồi!"
Bà Trịnh nói: "Tiên cô, tôi đi trước đây."
Khương Tô gật đầu cười, lại không có đứng dậy tiễn bà: "Bà Trịnh đi thông thả."
Bà Trịnh cũng không bận tâm, trước khi đi đã lén lút nháy mắt với Trịnh Dung Dung nhưng bị lão Tôn đuổi ra ngoài
Bà ta vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Khương Tô cùng với Trịnh Dung Dung, Trịnh Dung Dung nhìn Khương Tô, có chút xấu hổ đi thẳng vào vấn đề, không nói nên lời: “Chị Khương Tô, đây là con mèo của chị sao? Mập quá! Mèo thì không được mập quá sẽ mắc nhiều bệnh, không tốt cho sức khỏe..."
Con mèo đen nằm cạnh Khương Tô tỏ ra không vui khi Trịnh Dung Dung nói rằng nó mập, còn nguyền rủa nó sức khỏe kém. Nó cong người gầm gừ với Trịnh Dung Dung
Trịnh Dung Dung lúc đầu muốn chạm vào nó, nhưng cô bé vội vàng rụt tay lại, lúng túng nói: "Nó thật hung dữ!”
Khương Tô liếc nhìn nó và nói: "Không thể nói nó mập."
Đây là bậc thầy dám chiến đấu với con quái vật lớn.
Nếu làm phiền nó, nó có thể trực tiếp xé xác người.
Cô nhìn Trịnh Dung Dung: “Nói cho tôi biết, cô muốn hỏi tôi cái gì?”
Trịnh Dung Dung ngượng ngùng một hồi, một hồi lâu mới hỏi: “Tiên cô, chị có loại có thể thu hút đào hoa, thu hút nhân duyên không?