Trần Niệm nói ra những lời này sau đó là một hồi trầm mặc. Cậu thiếu niên cúi thấp đầu, thật lâu không nói gì.
“Tôi được biết rằng có một hệ thống về hiến tặng nội tạng ở Hoa Kỳ. Bác sĩ điều trị hẳn đã điều cập chuyện này với cậu? OPTN (Mạng lưới thu nhận và ghép nội tạng). Nếu như bà ấy cần thay nội tạng thì bà ấy sẽ được xếp vào danh sách chờ để cấy ghép, và nhóm cấy ghép sẽ đánh giá và xếp hạng sức khỏe của bà ấy. Đầu tiên, việc cậu lặn lội đường xa như vậy chạy đến đây chứng tỏ rằng tình trạng của bà ấy không khẩn cấp đến mức đó. Thứ hai, tôi tin rằng hiến nội tạng ở Mỹ không phải chuyện dễ dàng như vậy kể cả khi tôi muốn.”
“Tôi không phải muốn biện minh cho chính mình nhưng bà ấy sinh tôi ra nhưng không hề nuôi tôi khôn lớn, nên không phải là người thân của tôi. Thậm chí tôi còn rất oán hận bà ấy. Tôi sẽ không bay mười mấy tiếng đồng hồ như vậy đến Mỹ chỉ để lấy ơn báo oán, tôi muốn nói những lời này để nói với cậu rằng sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Mặc dù đã đơn phương tuyên bố kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng Trần Niệm cũng không vội đứng dậy. Những tình huống này bình thường đối phương sẽ không thể nói gì cả.
Trần Niệm đợi thêm vài phút, ngay lúc cô định đứng lên để thanh toán thì cậu thiếu niên đó đột nhiên ngẩng đâu: “Em hiểu những gì chị và ông Trần nói. Trước khi trở về Trung Quốc. Em đã nghĩ đến mọi loại tình huống có thể xảy ra. Em có thể chấp nhận câu trả lời của chị, nhưng mà, em vẫn mong chúng ta có thể đến thăm mẹ một lần. Không cần chị phẫu thuật chỉ cần đi thăm mẹ thôi. Bây giờ bà ấy đã rất yêu rồi, cần người bên cạnh để vượt qua rào cản này.”
“Trước kia tôi quên hỏi, cậu tên là gì?”
“Joseph, Joseph Liang.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT