Ma Tộc không ngừng săn lùng và bắt giết Tinh Linh máu lai, thế cho nên trên đại lục, phàm là có Tinh Linh máu lai sinh ra đều được Liên Minh bảo vệ. Sau khi Tinh Linh máu lai lớn lên, không có ngoại lệ, toàn bộ đều gia nhập Liên Minh và trở thành một lực lượng lớn chống lại Ma tộc. Tuy là thế, nhưng mỗi năm vẫn có rất nhiều Tinh Linh máu lai bị sát hại.
Cách đây không lâu, một thành phố của Liên Minh đã bị Ma tộc bất ngờ tấn công, hàng trăm người dân bình thường chết thảm dưới nhát đao đồ tể. Điều làm người ta phẫn nộ hơn nữa là 35 đứa trẻ Tinh Linh đã bị bọn chúng nhốt và thiêu sống trong lồng sắt. Tiếng khóc thét của lũ trẻ đã hoàn toàn khơi dậy sự phẫn nộ của tất cả các chủng tộc trong Liên Minh. Bọn họ ngay lập tức chiếm đánh một thành phố bù nhìn do Ma tộc chiếm lĩnh và chính thức tuyên chiến với Ma tộc.
Thế lực của tất cả các chủng tộc đều hưởng ứng, sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào.
Thượng Khả nghe Ivy kể lại, lòng hơi nặng trĩu, nghĩ đến những đứa trẻ Tinh Linh đã bị giết, lại nhìn những tiểu Tinh Linh đang chơi đùa cách đó không xa, âm thầm thề tuyệt đối sẽ không bao giờ để chúng nó bị thương tổn như vậy.
Ivy nhìn thấy vẻ mặt của Thượng Khả liền biết cậu đang lo lắng điều gì, mở miệng nói: "Liên Minh thế lực cường đại, chưa chắc không có sức mạnh chiến một trận với Ma tộc."
" Ma Tộc gần như miễn dịch với hầu hết các công kích ma pháp và công kích vật lý, chúng am hiểu ma pháp hệ Hỏa và hệ Kim, ở một mức độ nào đó, bọn chúng là giết không chết." Mà điều hạn chế hơn nữa là Liên Minh không thể sử dụng bất kỳ đồ vật kim loại nào khi đối chiến với Ma tộc, chỉ có thể sử dụng vật phẩm ma pháp không phải kim loại.
"Chúng ta có thể lựa chọn phong ấn, dùng nguyên tố Tự Nhiên phong ấn sức mạnh của Ma tộc." Ivy lấy một thẻ bài bằng gỗ màu vàng sẫm từ trong ngực mình ra rồi đưa cho Thượng Khả, "Đây là Linh Khắc Ấn Oxy mà ta đã nghiên cứu chế tạo gần đây, trên cơ sở Linh Châu Oxy, đã gia tăng thêm pháp trận phong ấn."
Thượng Khả cầm lấy thẻ gỗ tò mò xem xét, lại nghe Ivy nói thêm: "Chỉ là pháp trận phong ấn cần rất nhiều nguyên tố Oxy, thu thập Oxy một hai tháng trong rừng cũng chỉ có thể luyện ra một khối Linh Khắc Ấn Oxy uy lực bình thường. Nếu có thể tìm được Quỷ Ngọc, giải trừ phong ấn của Suối Sinh Mệnh, thì luyện chế Linh Khắc Ấn Oxy sẽ đơn giản hơn rất nhiều."
Quỷ Ngọc...... Thượng Khả ngẩng đầu nhìn mắt trái của Ivy, nếu cảm giác trước đó của cậu là chính xác thì viên Quỷ Ngọc mà mọi người háo hức tìm kiếm có lẽ đang nằm trong mắt trái của Ivy. Sức mạnh nguyên tố của Thần Mộc đã tác động vào phong ấn của Quỷ Ngọc, cho nên Ivy mới phản ứng mạnh như vậy.
Nhưng mà, Thượng Khả cũng không cảm thấy vui vẻ gì, vì cậu không chắc liệu mạnh mẽ mở phong ấn Quỷ Ngọc có gây nguy hiểm gì cho tính mạng của Ivy hay không. Nếu phải hy sinh hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, Thượng Khả cũng không biết mình nên lựa chọn như thế nào.
Thượng Khả trả lại Khắc Ấn cho Ivy, sau đó xoay người đi về phía vườn hoa.
Ivy cũng như cái đuôi đi theo sau cậu.
Thượng Khả cầm giỏ hoa bắt đầu hái hoa, Ivy cũng giúp hái hoa.
Sau khi giỏ hoa đã đầy, Thượng Khả lại đi vào vườn trái cây.
Ivy tiếp tục theo đuôi.
Thượng Khả hái trái gì, hắn liền hái trái đó.
Hái xong, Thượng Khả xách theo giỏ vào bếp dùng ma pháp rửa sạch cánh hoa rồi nghiền nát.
Ivy rất tự giác giúp cậu nhóm lửa, nấu nước và lau chùi các vật dụng trong bếp.
Thượng Khả ngồi trên bàn đá nhào bột, Ivy thì đứng bên cạnh cậu như một tác phẩm điêu khắc, không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu.
Thượng Khả cảm thấy mình bị một bóng đen bao phủ, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh đứng ở chỗ này làm gì?"
Ivy im lặng không nói, ánh mắt lộ ra vẻ "Muốn nói lại thôi".
Thượng Khả:...... Đây là cái vẻ quái gì thế?
"Thượng Khả." Ivy gọi.
"Hả?" Thượng Khả lộ vẻ mặt "Có chuyện mau nói đừng có úp mở".
"Khả Khả......" Ivy ngập ngừng đổi một cách gọi thân mật.
"Ừ." Thượng Khả như nhìn thấy phía sau người đàn ông này xuất hiện một cái đuôi đang vẫy từ bên này sang bên kia.
Ivy thấy Thượng Khả không phản kháng cách gọi mới, trong lòng mừng như điên, trên mặt lại không lộ ra chút nào, giả bộ trầm ổn nói: "Em làm đi, ta sẽ ở bên ngoài, có việc cứ gọi ta."
Nói xong, hắn ngẩng cao đầu bước ra khỏi bếp, quanh thân như được bao phủ bởi một thứ ánh sáng rực rỡ.
Thượng Khả:...... Ơ! Thế này rốt cuộc là ý giề?
Buổi trưa, Thượng Khả làm bánh hoa và súp chay mà mấy nhóc Tinh Linh thích nhất, sau khi cho chúng ăn xong, liền đứng dậy đi dạo trong rừng, nhân tiện nghĩ đến vấn đề Quỷ Ngọc.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân lạo xạo, sau đó là một thân thể ấm áp xáp lại gần, hơi thở nặng nề phất qua vành tai khiến nó run lên vài cái.
Ivy nhìn mà ngứa ngáy khó chịu, nhớ lại cảm giác liếm láp lúc trước, nhịn không được vươn tay vòng lấy eo Thượng Khả, làm mình dán sát vào người cậu hơn.
"Khả Khả......" Giọng của Ivy có vài phần lo lắng và kiên định.
Hắn mạnh mẽ chiếm hữu Tinh Linh này, dù biết mình không xứng với cậu, nhưng trong lòng vẫn không nén được dục vọng. Nếu mạo phạm Tinh Linh sẽ phải bị trừng phạt, vậy hắn sẵn sàng trả giá tất cả.
Đây là lần đầu tiên Thượng Khả thấy hắn thiếu tự tin như vậy.
Cậu xoay người về phía Ivy, mỉm cười nói: "Em thích anh, Ivy."
Ivy ngơ ngác nhìn cậu, như thể không nghe rõ cậu đang nói gì.
Thượng Khả nhẹ nhàng giật giật đai lưng của hắn, ngửa đầu ngả người lại gần: "Còn anh? Anh thích em không?"
Thích, thích đến nỗi không thể tự kiềm chế luôn ấy chứ!
Ivy nhìn vào đôi mắt trong veo kia, nhịp tim tăng nhanh một cách mất kiểm soát, hô hấp cũng trở nên gấp gấp hơn vì hưng phấn.
Tinh Linh không bận tâm đến khuôn mặt xấu xí của hắn cũng như hành vi mạo phạm thô lỗ của hắn.
Tinh Linh nói em ấy thích hắn!
Ivy ôm chặt Thượng Khả, cúi đầu hôn lên môi cậu, nóng bỏng mút mát.
Thượng Khả nhắm mắt lại, cảm nhận được sự vui sướng của Ivy.
Bọn họ một người là Thần Mộc Tự Nhiên, một người là thân mang Quỷ Ngọc phong ấn Suối Sinh Mệnh, nếu nhất định phải hy sinh, vậy Thượng Khả hy vọng sẽ được hưởng hạnh phúc bên người đàn ông này đến cuối đời.
Ivy chính thức bước vào tổ ấm tươm tất của Thượng Khả, và trên chiếc giường êm ái ấy, hắn cẩn thận tập dượt lại tất cả những gì mình đã làm trong mơ. Căn phòng nhỏ làm bằng dây leo rung chuyển suốt đêm, lá cây rơi rụng đầy đất.
May mắn thay, Ivy đã dựng kết giới trước để tránh kết cục bị vây xem, bằng không tiểu Tinh Linh ngây thơ sẽ đều bị dạy hư.
Ngày hôm sau, Ivy sảng khoái bước ra khỏi ngôi nhà trên cây, ngay lập tức bị các nhóc Tinh Linh hùng hổ bao vây.
Người đàn ông này thật sự đã chiếm giữ Khả Khả suốt một đêm! Là suốt một đêm á! Những câu chuyện kể trước khi ngủ của chúng nó không còn nữa, những trò chơi giữa cha mẹ và con cái không còn nữa, và cả những bài hát ru mỗi đêm trước khi ngủ cũng chẳng có luôn!
Không chỉ vậy, hắn còn dựng kết giới xung quanh ngôi nhà không cho chúng nó tới gần, điều này quả thật không thể tha thứ được!
Các nhóc Tinh Linh trợn to mắt nhìn chằm chằm Nhân Loại ác ôn trước mặt một cách đầy sát khí......
Khi Thượng Khả tỉnh lại, Ivy đang bị một đám nhóc Tinh Linh "Đuổi giết". Nhìn thấy Thượng Khả đi ra, hắn lập tức nhảy tới, trìu mến ôm lấy cậu, mặc cho đám nhóc Tinh Linh nhào lên người hắn hết đứa này đến đứa khác, trong mắt hiện lên ý cười không che dấu được.
"Được rồi, đừng nháo loạn nữa." Thượng Khả ghét bỏ đẩy khuôn mặt hạnh phúc đến ê răng của Ivy ra.
"Khả Khả, tối hôm qua anh đã làm gì với Nhân Loại này ở trong phòng?" Bubble tức giận chất vấn.
"...... Con nít con nôi, đừng hỏi những câu có chiều sâu như vậy." Thượng Khả bày ra vẻ uy nghiêm của gia trưởng.
Ừm, thật sự rất có "Chiều sâu". Ivy không nhịn được cúi đầu bật cười.
Nhưng mấy nhóc Tinh Linh lại lộ vẻ mặt ngốc manh, không hiểu câu hỏi này rốt cuộc có chiều sâu ở chỗ nào?
"Khả Khả, anh không thể ngủ chung với Nhân Loại này nữa!" Bubble nghiêm túc đấu tranh đòi quyền lợi cho các tiểu Tinh Linh, "Anh thuộc về tất cả chúng em!"
Ivy nghe vậy, dừng cười rồi nói với mấy nhóc Tinh Linh: "Chỉ có người chiến thắng mới có quyền quyết định, muốn cướp Khả Khả khỏi người ta, mấy nhóc phải đánh bại ta trước đã."
Mấy nhóc Tinh Linh đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, sau đó giơ nắm đấm lên và hét lớn vào mặt kẻ địch: "Đánh!"
Nói xong, một nhóc Tinh Linh đã lao về phía Ivy.
Bóng dáng Ivy lóe lên, động tác linh hoạt nhảy vào rừng cây, các tiểu Tinh Linh lập tức nhảy lên đuổi theo hắn.
Âm thanh ầm ĩ dần dần đi xa, xung quanh bỗng trở nên an tĩnh. Thượng Khả buồn cười lắc đầu, sau đó xoay người đi về phía phòng bếp.
Khi Thượng Khả làm xong đồ ăn, Ivy cũng quay về cùng với một đám nhóc tì ủ rũ chán nản. Hắn bước đến bên cạnh Thượng Khả, ôm lấy eo cậu, bày ra tư thế kiêu căng ngạo mạn của người chiến thắng.
Mấy nhóc Tinh Linh phồng má, căm tức trừng mắt nhìn hắn đầy cay đắng.
Thượng Khả ngồi xổm bên cạnh một cái bồn gỗ chứa đầy nước trong veo, mỉm cười nói: "Lại đây rửa tay nào."
Mấy nhóc Tinh Linh ngồi xổm quanh bồn gỗ, bắt đầu từ từ rửa tay.
Nhân lúc Ivy đi bưng thức ăn không ở đây, Thượng Khả thì thầm với mấy nhóc Tinh Linh: "Đừng buồn, tối nay anh sẽ giúp các em giáo huấn hắn, bảo đảm làm hắn chịu không nổi luôn."
Ánh mắt của các nhóc Tinh Linh sáng lên, như tên trộm ghé tới: "Thật sao?"
Thượng Khả gật mạnh đầu, tự tin giơ ngón cái lên.
Sau đó đáp lại cậu chính là mười sáu cái ngón út.
Đêm đó, không có nhóc Tinh Linh nào đi ngủ, chen chúc trong một ngôi nhà trên cây, nhìn chằm chằm vào kết giới nửa trong suốt.
"Bubble, bạn nghĩ Khả Khả có thể đánh thắng Nhân Loại đó không?" Laraine lo lắng hỏi.
"Tuyệt đối không thành vấn đề!" Bubble trả lời chắc nịch.
Mấy bé Tinh Linh khác cũng lần lượt gật đầu, ở trong lòng chúng nó Khả Khả là vô địch!
Trong kết giới, Ivy nhịp nhàng di chuyển trong cơ thể của Thượng Khả, giọng khàn khàn hỏi: "Em định làm sao để ' làm ta chịu không nổi ' đây?"
Thượng Khả xoay người ngồi trên eo hắn, khi người đàn ông thoải mái mà hít một hơi, liền cúi đầu cắn một cái trên cổ hắn.
Ánh mắt Ivy hơi tối, ôm lấy eo cậu, hông dùng sức đẩy lên phía trước.
Thượng Khả thở hổn hển, trong mắt dâng lên sương mù, lại cúi người để lại một dấu răng trên xương quai xanh hắn.
Ivy ngồi dậy, đè Thượng Khả lên đầu giường, va chạm qua lại.
Mỗi lần Thượng Khả cắn một cái, Ivy liền đổi một tư thế.
Cuối cùng, trên cổ Ivy phủ đầy dấu răng đền bù, mà Thượng Khả cũng bị lăn lộn đến tay chân bủn rủn.
Nhưng chân chính bị thương không phải bọn họ, mà là cây đại thụ đang không ngừng rụng lá nào đó: Mẹ nó, mấy người có dám có lòng đạo đức công cộng không hả! Còn như vậy nữa, ông đây sẽ bị hói đầu đấy!
Mấy nhóc Tinh Linh đến khuya mới ngủ, vừa tỉnh lại đã lập tức hào hứng chạy tới để kiểm tra "Thành quả chiến thắng" của Thượng Khả tối hôm qua.
Chỉ thấy làn da lộ ra ngoài quần áo của người nào đó đầy vết bầm tím, ngay cả khóe miệng cũng bị rách da, giống như bị vô số con bọ cắn vậy, đám nhóc Tinh Linh nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Vốn dĩ đều hy vọng hắn sẽ bị dạy giỗ cho một trận, nhưng bây giờ nhìn "hoàn cảnh bi đát" của hắn, các nhóc Tinh Linh lại không khỏi đồng tình.
"Khả Khả, chúng ta tha thứ cho hắn đó, về sau để cho hắn ngủ với anh đi." Mấy nhóc Tinh Linh rất khéo hiểu lòng người tỏ vẻ. Bị ngược - đãi tàn nhẫn vô nhân đạo như vậy mà vẫn kiên trì muốn ngủ chung, Nhân Loại này quả thật là "Chân ái" với Khả Khả.
Thượng Khả: "......" Lập trường của mấy nhóc đâu?
Ivy làm một thủ thế chiến thắng đằng sau mấy nhóc Tinh Linh.
Thượng Khả: "......"
Những ngày hạnh phúc luôn trôi qua nhanh chóng, đá liên lạc của Ivy nhấy nháy ánh sáng màu đỏ, báo trước cuộc chiến tranh đã bắt đầu.
Ivy nói với Thượng Khả: "Ta phải đi rồi, hãy chờ ta trở lại."
Thượng Khả vòng lấy cổ hắn, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn: "Một đường cẩn thận."
Trong mắt Ivy dịu dàng như nước, quấn quýt cạnh cậu một hồi, sau đó cầm lấy hành lý, lưu luyến không rời từ biệt Tinh Linh của hắn.
Thượng Khả nhìn bóng lưng hắn, thì thầm: "Ivy, hẹn gặp lại trên chiến trường."