Trong lúc đang ngủ, Thượng Khả cảm giác giống như có một đôi bàn tay đang sờ soạng thân thể mình, một hơi thở nóng bỏng quen thuộc không ngừng áp vào cậu, gắt gao đem cậu bao quanh. Thượng Khả muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt giống bị keo gắn lại không thể mở ra được, chỉ có thể cảm thấy bóng tối bao quanh và khoái cảm liên miên không dứt.
Rõ là đang nằm mơ, vì sao cảm giác lại chân thực như vậy? Thượng Khả há to mồm thở hổn hển, chưa kịp kinh ngạc, nam nhân ở trên không biết mệt mỏi lại xâm nhập, thân thể ngày càng trở nên mẫn cảm, mỗi lần ra vào đều làm cậu không nhịn được rùng mình. Thân thể bị bế lên, ở lần va chạm mãnh liệt cuối cùng, Thượng Khả hô nhỏ một tiếng rồi tỉnh lại.
Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện chính mình đang nằm trên giường, lộ ra bên ngoài là làn da hơi ửng hồng, quần áo trên người hỗn độn còn mang theo vài phần ướt át. Trong không khí tràn ngập nguyên tố còn chưa tan hết, như là ma pháp ở nơi nào sau khi phóng ra vẫn còn lưu lại hơi thở.
Thượng Khả vẻ mặt cổ quái, chẳng lẽ mộng xuân vừa rồi là do có người làm ra. Có một loại ma pháp tên là "Khóa mộng", có thể đem mục tiêu được chọn kéo vào giấc mơ của chính mình. Cảnh trong mộng phát sinh rất chân thực. Nhưng mà ma pháp này chỉ có thể thực hiện với người không hề phòng bị hoặc tâm linh tương thông với chính mình.
Thượng Khả nhịn không được chửi thầm, nam nhân kia chính mình mộng xuân thì thôi đi, cư nhiên còn kéo cậu theo cùng.....
Ivy ngồi dưới gốc cây ngây người, dư vị "Mộng xuân" tối qua vẫn như cũ đọng lại trong thân thể. Hình ảnh trong mộng quá mức chân thật, chân thật đến nỗi làm hắn không muốn tỉnh lại. Hắn nhớ rõ chính mình như thế nào xâm nhập thân thể cậu, từ từ thúc sâu vào thân thể ấy khiến cậu phát ra những tiếng rên rỉ động lòng người. Hai chân thon dài gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, thừa nhận những cú thúc không biết tiết chế của hắn. Trên làn da trắng nõn nơi nơi đều là dấu vết hắn lưu lại.
"Ivy" thanh âm nhẹ nhàng của Tinh Linh làm Ivy trong nháy mắt không thể phân biệt được đang ở trong mơ hay hiện thực, mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi thứ hai.
"Ivy, anh không sao chứ?" Thượng Khả cẩn thận đánh giá sắc mặt hắn, thấy hắn giống như không ý thức được mình sử dụng "Khóa mộng", nếu không sẽ không lộ ra biểu tình hốt hoảng như vậy. Nếu một người có được ý niệm mãnh liệt, "Khóa mộng" có thể trong lúc vô tình khởi động, bản thân người thực hiện cũng cho rằng đây chỉ là giấc mơ bình thường.
Ivy ngẩng đầu lên, cách đó không xa là Thượng Khả đang nghiêng đầu nhìn hắn, tóc dài nhẹ nhàng bay trong gió, dáng người trong nắng sớm lấp lánh động lòng người. Đôi chân dài bên trong ống quần kia vừa nãy còn ở bên hông mặc hắn xâm chiếm. Nghĩ đến đấy làm bụng dưới của Ivy lại căng thẳng, dưới cái nhìn chăm chú của Thượng Khả vô cùng mất tự nhiên mà khép hai chân lại.
"Tôi muốn vào rừng thu nhập hạt giống, anh có muốn đi cùng không?" Thượng Khả hỏi.
Ivy đem áo choàng khoác vào, đứng dậy đi đến bên người cậu.
Một đám tiểu tinh linh từ gốc cây đi ra, nhanh nhẹn chạy vào rừng, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Ivy không nhanh không chậm đi theo sau Thượng Khả xuyên qua rừng cây, ánh mắt nóng bỏng thường lưu luyến dừng trên người cậu.
Bất tri bất giác đã đi tới một biển hoa, ở đây mỗi cây hoa đều cao đến nửa người, nở ra từng đám hoa ti vũ, nhẹ nhàng đong đưa trong gió.
Thượng Khả rất thích loại hoa này, nhưng vì tốc độ sinh trưởng quá nhanh nên không thích hợp trồng ở trong vườn của cậu. Nhưng mà rễ của loại hoa này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một loại thực vật tên là "Hồng Thất Tử", có tác dụng làm đẹp vô cùng tốt, hơn nữa còn là vật phẩm tốt nhất để luyện chế ma pháp đặc thù.
Thượng Khả ngồi xổm xuống, cẩn thận tìm kiếm rễ của cây ti vũ. Cổ áo rộng thùng thình theo động tác của cậu mà trượt xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn, vài dấu vết xanh tím như ẩn như hiện.
Ivy hô hấp cứng lại, trong đầu lần nữa hồi tưởng lại hình ảnh. Tinh Linh trước mắt ở trong mộng không biết bị hắn xâm phạm bao nhiêu lần, cùng một loạt các dấu vết hắn để lại trên da thịt, bao gồm cả nơi tư mật.
"Ivy?" Thượng Khả cảm giác sau cổ có ngón tay chạm vào, quay đầu nhìn về phía người đàn ông.
Ivy không có lập tức thu hồi ngón tay, thấp giọng hỏi: "Nơi này của ngươi có chút bầm, vì sao mà có?"
"Vết bầm?" Thượng Khả duỗi tay sờ sờ, chẳng lẽ ở trong mộng lưu lại "dấu vết".
"Có thể là sâu cắn." Thượng Khả nói.
Ivy ánh mắt thâm thúy, ngón tay ở sau cổ cậu lưu luyến không rời, cũng không biết có tin tưởng lí do thoái thác của Thượng Khả hay không.
Ivy chậm rãi thu hồi tầm mắt, thất thần mà lên tiếng.
Trong hiện thực, Ivy không dám vượt qua giới hạn, nhưng ở trong mộng hắn hắn có thể muốn làm gì thì làm. Từ sau đêm đó, cứ cách một hai ngày Ivy đều sẽ mộng xuân. Thụ ốc, biển hoa, ao hồ,..... Khắp nơi đều có dấu vết hoan ái của bọn họ.
Ivy cũng không biết bản thân mình đã khởi động khóa mộng, trong mộng cảm giác đều là chân thật, hắn trải nghiệm, tương tự cũng là Thượng Khả trải nghiệm. Hắn ở trong mộng không biết giới hạn là gì, từ địa điểm, tư thế đều thay đổi liên tục khiến Thượng Khả bị hắn lăn lộn đến kiệt sức, thiếu chút nữa đã ra mặt vạch trần hắn.
Lần thứ N từ trong cao trào tỉnh lại, Thượng Khả chỉ cảm thấy cả người dinh dính nhơm nhớp, lấy ra một bộ quần áo thừa dịp đêm tối chạy tới bên hồ tẩy rửa.
Nước lạnh trong hồ xẹt qua làn da, làm dịu đi cảm giác khô nóng trong người khiến Thượng Khả vô cùng thoải mái thở ra một hơi dài.
Tẩy rửa xong, Thượng Khả trở lại bờ, vén mái tóc dài, ngón tay thoáng xuất hiện ma pháp ánh sáng, tức khắc nước trên tóc hóa thành từng giọt, phiêu phù quanh thân cậu.
Đúng lúc này, đột nhiên một cánh tay hữu lực từ phí sau ôm chặt cơ thể cậu, hô hấp nóng rực phun ở phía sau cổ.
Không đợi Thượng khả phản ứng, người phía sau liền đứng thẳng tư thế, đem cự vật đâm mạnh vào trong thân thể cậu.
"Ngô..." Thượng Khả nhịn không được cong lưng, phía sau bị mạnh mẽ xâm nhập. Bởi vì vừa quan hệ trong mộng xuân, thân thể vẫn còn ướt át, Ivy tiến vào không chút khó khăn, nhưng vẫn như cũ làm Thượng Khả không thích ứng được.
"Chậm, chậm một chút!" Thượng Khả cảm giác quay cuồng, phía sau lưng dán lên thân cây, hai chân bị nâng lên rang rộng ra, lại là một lần xâm nhập kịch liệt.
Thượng Khả nhìn người nam nhân đang làm kịch liệt phía trên, nghĩ rằng không phải hắn tưởng đây là mộng đấy chứ!
Tỉnh tỉnh lại đi! Sắp bị ngươi làm chết rồi!
Thượng Khả hung hăng ở trên vai hắn cắn một phát, động tác của Ivy thoáng ngừng, sau đó lại cúi đầu hôn lấy cậu, đầu lưỡi thâm nhập khắp khoang miệng, hung hăng chiếm lấy hô hấp. Đồng thời trên eo còn không quên dùng lực, thâm nhập vào sâu bên trong.
Ivy cảm thấy lần làm tình này so tất cả những lần khác đều mãnh liệt hơn.
Thượng Khả "....."
Không biết đã bao lâu, ThượngKhả bị người nam nhân đặt trên cỏ, thân thể bị kịch liệt xâm nhập làm ý thức cậu dần trở nên mơ hồ.
Không gian quanh quẩn mùi cỏ cây cùng đất mềm, phảng phất sinh ra cộng minh với thể chất thần mộc của cậu, trong lúc ở cực hạn của khoái cảm, một nguồn nguyên tố khổng lồ như sóng triều cuồn cuộn tràn ra.
"A!" Ivy đột nhiên dừng lại động tác, giơ tay lên che lại mắt trái, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ.
Thượng Khả vội vàng chống thân thể, lại gần xem xét tình trạng cảu hắn.
Những vệt dài hình rắn trên má trái của Ivy giống như đang phân tách, tạo ra rất nhiều tơ máu dài dần lan ra, gần như bao trùm hơn nửa gương mặt. Đông tử nguyên bản màu vàng kim dần dần chuyển sang đỏ như máu, trong bóng đêm lập loè ra ánh sáng yêu dị.
Ivy cảm giác cả người mình tựa như bị lửa thiêu đốt vô cùng đau đớn, dục vọng trong thân thể không vì đau đớn mà nguôi đi, ngược lại càng trở nên mãnh liệt.
Hắn buông tay che mặt xuống, hai mắt đỏ đậm nhìn người dưới thân, trong cổ họng phát ra vài tiếng gầm nhẹ như dã thú.
Thượng Khả đang quan sát hắn thì bất ngờ vòng eo bị nắm chặt, sau đó côn thịt dùng sức đâm tới, trong nháy mắt đã vào sâu đến tận gốc.
Mắt trái của Ivy chảy ra máu tươi, trên mặt tơ máu như dung nham chuyển động, tròng mắt đỏ rực như ác quỷ nhưng bản thân hắn dường như không có cảm giác gì, cả người hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng.
Thượng Khả từ mắt trái Ivy cảm nhận được cỗ hơi thở đáng sợ, cùng nguyên tố tự nhiên trong thân thể cậu đối nghịch. Thượng Khả tâm niệm vừa động, tận lực thu hồi nguyên tố tự nhiên trên người. Quả nhiên, theo nguyên tố tự nhiên biến mất, tơ máu trên mặt Ivy cũng bắt đầu co rút lại.
Một lát sau, màu đỏ trong tròng mắt cũng dần dần trở về màu vàng kim vốn có.
Thượng Khả thấy Ivy khôi phục thanh tỉnh, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, trong mệt mỏi mà ngất đi.
Ivy biểu tình cứng đờ nhìn Thượng Khả bị hắn đè dưới thân, dương vật cứng rắn vẫn còn trong cơ thể cậu, thoáng cử động một chút, bộ vị gắn kết với nhau lập tức truyền đến cảm xúc khác thường.
Không phải mơ! Hắn thực sự đã xâm phạm Tinh Linh này!
Nhìn làn da Thượng Khả hỗn độn dấu vết, Ivy hô hấp dồn dập, run rẩy đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, sau đó cúi xuống, thương tiếc hôn lên bờ môi cậu, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi....."
Tuy rằng thần trí có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ chính mình như thế nào đánh lén cậu, ép buộc chiếm hữu cậu. Khi mắt trái hắn có dấu hiệu thất thường, càn làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng. Thượng Khả không những không giãy giụa mà ngược lại còn phối hợp, trấn an làm hắn bớt thống khổ.
Tinh Linh thiện lương này căn bản không biết hắn làm với cậu có bao nhiêu xấu xa.
Ivy đem Thượng Khả bế lên, đi xuống hồ, nhẹ nhàng giúp cậu rửa sạch thân thể.
Nhìn gương mặt mỹ lệ lúc ngủ, Ivy trong lòng tự trách đồng thời có một tia vui sướng. Vốn chỉ là một hồi mộng đẹp lại đột nhiên biến thành hiện thực. Cảm giác hoà làm một với cậu tốt đẹp đến mức hắn không thể kiềm chế.
Ivy bên môi cậu lưu luyến lẩm bẩm: "Thượng Khả, ta nguyện ý chết vì em, chỉ cần ta được ở bên cạnh em".
Khi Thượng Khả tỉnh lại từ trong hôn mê đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Thượng Khả cả người đau nhức đi ra ngoài, phát hiện người nào đó đã biến mất, chỉ để lại hai viên khí linh châu cùng một tờ giấy nhắn "Chờ ta".
Mẹ nó, làm xong rồi vác chim chạy, đúng là tên đàn ông phụ bạc.
Thượng Khả dùng trái cây điêu khắc thành hình đầu người, sau đó ở đỉnh đầu cắm một hình chữ thập, đem ra ngoài phơi nắng.
Nếu như cái đầu này có ý thức thì nội tâm sẽ gào thét: "Tôi đã làm gì sai mà cậu lại đối xử với tôi như vậy".
Những ngày kế tiếp, Thượng Khả an tâm ở trong rừng dạy các bé Tinh Linh học ma pháp. Tuy rằng các bé có thương tật nhưng thiên phú ma pháp lại cực kì cao, mỗi bé đều có thiên phú riêng.
Tỷ như Laraine trong người có hoả độc, là một trong số ít Tinh Linh có thiên phú hệ hoả, có thể thuần thục điều khiển lửa. Hay Mục Khôi mắt trái không nhìn được nhưng mắt phải lại có thị lực siêu tốt, bắn tên bách phát bách trúng.
Những bé Tinh Linh khác đều có năng lực, không có trường hợp nào đặc biệt.
Nửa tháng sau, lại có ba bé Tinh Linh lần lượt ra đời. May mắn chính là ba bé Tinh Linh này không có thương tật gì, tất cả đều khoẻ mạnh.
Mười hai bé Tinh Linh đã sinh ra tám, tin tưởng chỉ không đến một năm là toàn bộ sẽ ra đời.
Rốt cuộc trong chờ đợi thì tên đàn ông phụ bạc nào đó đã quay về, mang về một tin vô cùng xấu: "Tộc Khí Quỷ cùng Liên Minh sắp khai chiến ở rừng rậm Jade."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play