Bị Boss trong thế giới kinh dị yêu thương đêm ngày

Chương 9: Váy công chúa (cosplay tình ái thời trung cổ)


7 tháng

trướctiếp

“A Niên mặc váy công chúa đẹp quá.” Người đàn ông giống như một quốc vương ngồi trên ngai vàng nạm đầy châu báu. Có lẽ vì muốn cảnh tượng chân thực hơn nên quần áo của hắn cũng được thay đổi thành một bộ lễ phục theo phong cách của một quý ông thời trung cổ. Thẩm Kinh Niên cau mày, chiếc váy quá rộng khiến cậu càng thêm vất vả. Loại váy này giống như đeo hai mươi cân sắt trên người, nhưng đối phương lại thích nhìn cậu mặc——

Rõ ràng là khuôn mặt thanh tú của một thiếu niên, nhưng lại biến thành một công chúa với mái tóc dài màu rong biển.

Bàn tay to lớn của hắn tham lam ve vuốt từng lọn tóc.

“Ưm… anh cứ luôn, luôn thích nghịch mấy trò này…”

Hắn đang đâm sâu vào trong cậu, lỗ nhỏ hồng hào run rẩy chặt khít. Cậu không chống đỡ nổi, chỉ có thể đặt toàn bộ trọng lượng thân thể vào lồng ngực đối phương, sau đó không ngừng thở hồng hộc hấp thu dưỡng khí.

Chiếc váy bị kéo lên, lộ ra đôi chân trắng nõn xinh đẹp của thiếu niên và nửa cái mông căng tròn mịn màng.

Hắn tóm lấy, muốn khống chế thân thể Thẩm Kinh Niên: “Ta thật sự hy vọng a Niên sẽ vĩnh viễn ở lại đây với ta…”

“Không cần tham gia những cốt truyện nhàm chán kia, cũng không cần tiếp xúc với những người chơi kia.”

“Chỉ thuộc về một mình ta là được…”

Thẩm Kinh Niên bị đâm tới nơi sâu nhất, thậm chí nơi họ giao hợp còn bắt đầu chảy nước rồi.

Cậu bị hắn ôm lên ngai vàng rồi mạnh mẽ làm, lỗ nhỏ ướt sũng, gậy thịt bé nhỏ phía trước thì bị quần lót ren quấn chặt, cho dù có xuất tinh cũng chỉ có thể xuất tinh trên lớp vải mỏng ấy. Đôi mắt thiếu niên ngấn lệ, đôi má ửng hồng thanh tú và đáng yêu như một quả đào mới chín. Thân thể bị đâm tới mức xóc nảy, khoái cảm quá mức khiến cậu nhanh chóng mất đi ý thức, thật lâu sau mới đứt quãng đáp lại:

“Không… không sau đâu…”

“Dù trong cốt truyện, em và anh cũng… bên nhau mà…”

“Chúng ta đã và… vẫn luôn bên nhau…”

Người đàn ông hôn lên nước mắt cậu: “Cũng phải.”

Lần nào cũng như vậy.

Tình dục điên cuồng tột đỉnh, từ ngai vàng đến giường ngủ. Chiếc váy công chúa nạm ngọc hoàn toàn bị vén lên, chiếc quần lót ren bị xé toạc vứt sang một bên. Mái tóc dài đen nhánh của thiếu niên xõa ra trên ga giường, thỉnh thoảng lại rối tung cuốn trên lưng. Khuôn mặt trắng nõn của cậu đỏ bừng vì dục vọng, mông cũng bị xoa nắn và vỗ đến đỏ bừng.

Quá nhiều rồi…

Cao trào liên tục, cuối cùng, cậu lại một lần nữa khóc nức nở vì mất khống chế trước mặt người đàn ông.

Hắn nắm gậy thịt nhỏ trong tay, chơi đùa với nó.

Làm tình là chuyện tốn nhiều thời gian nhất. Sau khi kết thúc, Thẩm Kinh Niên chìm vào giấc ngủ say trên giường, vết bẩn trên người đều được người đàn ông tẩy sạch. Mệt mỏi khiến cho giấc ngủ trở nên dài bất thường, khi cậu tỉnh dậy thì dường như cả ngày đã trôi qua, nhưng nơi này lại chẳng hề có sự phân chia ngày đêm…

Cậu khẽ động đậy, thân thể vẫn được một cánh tay rắn chắc ôm lấy.

“A Niên, em tỉnh rồi à?” Người đàn ông rướn người lên, hôn cậu triền miên.

Hôn môi đã trở thành chuyện thường ngày, thiếu niên khép hờ hai mắt, tuy còn chưa tỉnh hẳn nhưng vẫn ngoan ngoãn hôn một hồi. Quần áo trên người đã chuyển thành đồ ngủ. Cậu xốc chăn ngồi dậy, chân vẫn còn bủn rủn. Giữa hai chân rất sạch sẽ, nhưng hậu huyệt lại khác, chỉ cần hơi động một chút là có thể cảm nhận được thứ gì đó từ sâu trong chậm rãi chảy xuống. Cậu cau mày chịu đựng rồi từ từ đứng dậy, đi đến bên mép giường uống nước.

“Người mới kia đang tìm em.” Tiếng bước chân của người đàn ông này dường như đã biến mất, khi quay lại, trên tay đã bưng một đĩa thức ăn tinh xảo, “A Niên, em có muốn gặp cô ta không?”

“Lý Ái Manh ạ?” Thẩm Kinh Niên nhớ tới cái tên này.

“Ta ghen đó.”

“Anh đừng quấy.” Thiếu niên bất lực nói, “Cô ấy là người tốt mà.”

“Người tốt ở đây sẽ không sống lâu được.”

Ánh nắng chiếu vào, lập tức khiến căn phòng ngủ tối om bừng sáng.

Thẩm Kinh Niên quay đầu, nhìn vùng biển mênh mông vô tận bên ngoài cửa sổ.

“Trước kia là vậy, nhưng bây giờ, em hy vọng… người tốt có thể sống sót.”

Cậu dùng bữa với người đàn ông, sau khi ăn xong còn có cả một chiếc bánh chocolate béo ngậy, hương thơm êm dịu vương trên môi. Cậu rất thích chocolate, nên lần nào ăn cũng ngoan vô cùng, cứ cùi đầu ăn từng miếng, đến cái thìa cũng mút sạch sẽ.

“Em muốn đến thư viện.” Liếm sạch khoé môi, cậu khẽ nói, “Gặp Lý Ái Manh ở đó nhé.”

Thư viện là nơi có lưu lại bút ký của những người chơi đã qua cửa trước đây.

Đây gần như là điểm dừng đầu tiên cho tất cả những người chơi mới đã sống sót, và các bút ký cũng được sao chép nhiều lần để lưu giữ. Nhưng trừ khu vực này, chẳng ai còn để ý đến những điển tịch của các quốc gia khác nữa, mà khu vực văn học cổ có vẻ vô dụng và nhàm chán nhất thì lại càng không.

Nhưng Thẩm Kinh Niên lại yên lặng ngồi trên bàn đọc sách ở đây.

Đây là lần đầu tiên Lý Ái Manh tới đây, cô choáng váng đi lại vài vòng.

Có vẻ như cô không tìm được lối ra, trong lòng đang nơm nớp lo sợ không biết hỏi ai. Nhưng vừa quay người đã trông thấy thiếu niên kia. Cô lập tức kinh hỉ, gọi thật to tên đối phương, sau đó vội vàng chạy tới: “Kinh Niên, cậu, cậu tới rồi!”

“Tôi vẫn luôn muốn tìm cậu, tôi đã chờ ở nhà ăn rất lâu nhưng không thấy… Nơi này quá lớn, lại quá nhiều người, tôi cứ tưởng là sẽ không gặp được cậu…”

Giọng Lý Ái Manh đã khàn khàn, dường như sắp khóc: “Hai tuần nữa lại vào phó bản đó Kinh Niên. Không có lựa chọn nào là không tham gia sao?”

“Tôi cũng hy vọng là vậy.” Thẩm Kinh Niên tươi cười, “Nhưng chẳng có cách nào nha.”

“Vậy phải làm sao đây, hết lần này đến lần khác, kiểu gì cũng sẽ có ngày chết trong đó…” Cô sụt sịt, “Thật tuyệt vọng. Ban đầu tôi cũng không hiểu vì sao người ở đây lại điên cuồng như vậy, thậm chí còn có rất nhiều người sử dụng ma túy trong khu vực nghỉ ngơi công cộng, nhưng… nhưng…”

“Đừng để bản thân gục ngã.” Thẩm Kinh Niên đứng dậy, nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu Lý Ái Manh, “Nhớ kỹ cô là ai, tên gì, từ đâu tới, đừng trở nên giống bọn họ.”

Mũi Lý Ái Manh hồng hồng nhìn cậu: “Kinh Niên…”

Bên kia, nhân viên thư viện đã bước tới, trong tay còn bưng một cái khay: “Thưa cậu, trà của cậu.”

Thẩm Kinh Niên buông tay xuống.

Vốn cậu cũng không muốn ở lại đây lâu, đặc biệt là khi người đàn ông đã bắt đầu ghen rồi.

“Tôi phải đi đây.”

“Hả?” Lý Ái Manh sửng sốt, “Sao nhanh vậy? Kinh Niên, cậu…”

“Có duyên ắt sẽ gặp lại.” Thiếu niên cười cười, cầm quyển sách trên bàn, nhẹ nhàng phất phất tay, “Phía trước có lối ra, cứ đi thẳng là được.”

Cậu quay người, bóng dáng dần khuất sau những giá sách xếp chồng lên nhau.

Hai tuần thực sự không phải là một khoảng thời gian dài.

Thẩm Kinh Niên rất ít khi chơi, cậu dành phần lớn thời gian để đọc sách. Còn lại thì bị người đàn ông ôm rồi mặc những loại quần áo khác nhau, hoặc đưa đến nhiều nơi khác nhau để làm tình. Đã quen với việc luôn mang thứ của đối phương trong người nên Thẩm Kinh Niên cũng không quá xấu hổ. Ngay cả đêm trước khi rời đi, cậu vẫn nằm trên giường, ý thức mơ hồ thừa nhận động tác kịch liệt của hắn ——

Người đàn ông ghé sát vào tai cậu, khàn khàn thì thầm:

“A Niên, ta thấy rồi.”

“Kịch bản lần này rất thú vị…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp