Bị Boss trong thế giới kinh dị yêu thương đêm ngày

Chương 8: Kỳ hưởng lạc (Nước ấm rót vào huyệt, cưỡng chế cao trào)


7 tháng

trướctiếp

Khi mở mắt ra một lần nữa, xung quanh đã có một mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây.

Ánh sáng ấm áp chiếu vào cơ thể, mọi thứ trước mặt cậu đã trở nên sạch sẽ và ngăn nắp. Cậu biết mình đã trở lại không gian X, còn chưa kịp xoay người, eo đã bị một đôi tay lớn tràn đầy nhiệt tình ôm lấy.

Người đàn ông nghiêng người ôm lấy cậu, nhẹ nhàng gặm vành tai mềm mại.

“Bục điều khiển xe lửa đúng là một nơi rất tuyệt, ta rất thích xem a Niên mặc bộ đồng phục đấy…”

“Đã cất vào tủ rồi, sau này lại mặc cho ta xem, được không?”

Thẩm Kinh Niên bất lực, nhưng vẫn tươi cười đầy nuông chiều.

“Được… anh toàn thích mấy cái trò này.”

Thân thể được ôm chặt, không cần quay đầu lại, cậu cũng biết vật cứng rắn sau mông là gì. Cổ lại bị hôn mấy lần, hiển nhiên người đàn ông muốn làm lại lần nữa, nhưng giờ vừa mới kết thúc một phó bản, a Niên của hắn cần được nghỉ ngơi thả lỏng. Thẩm Kinh Niên xoay người, dùng hai tay ôm mặt, sau đó nhón chân hôn lên môi hắn. Tuy biết thân thể mình đã sạch sẽ như không có gì, nhưng cậu vẫn muốn tắm nước nóng trước.

Muốn xối hết những chuyện huyết tinh trong lòng đi.

Đây là một căn phòng suite.

Phòng suite cấp tổng thống vô cùng xa hoa.

Phòng khách rộng rãi được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, mọi vật dụng cần thiết hàng ngày đều có đủ. Đèn trần pha lê không có một hạt bụi, thuỷ tinh đèn trần va chạm nghe rất rõ ràng và vui tai. Phòng ngủ lại càng thêm xa hoa, chỉ riêng giường đã rộng ba mét, phòng để quần áo bên cạnh còn rộng hơn, nội y tình thú nhét đầy cả một tủ.

Tất cả những thứ này đều do “hắn” chuẩn bị cho a Niên của mình.

Thẩm Kinh Niên bước vào suối nước nóng trong phòng tắm, cởi hết quần áo và nằm xuống một tấm ván lớn bằng ngọc bích.

Tấm ván ngọc được làm thành một con dốc, mông được nước ấm áp bao phủ. Mặt nước không hoàn toàn phẳng lặng, những con sóng lăn tăn thỉnh thoảng lại phủ lên lưng cậu, rất nhanh lại chảy xuống mông, lộ ra phần đỉnh ngọc tròn trịa trắng nõn.

Người đàn ông cũng theo vào, ấn một chút sữa tắm vào tay rồi bước tới xoa lưng cho thiếu niên.

“Anh có năng lực khống chế thời gian từ khi nào vậy?” Thẩm Kinh Niên quay đầu, vì quần áo trên người đã cởi hết nên ánh mắt cậu càng đen bóng, “Anh chẳng nói cho em biết gì cả.”

“Cũng vừa mới thôi mà.” Khi bàn tay lớn ấn xuống, hắn cảm nhận làn da vô cùng mềm mại trơn bóng. Người đàn ông híp mắt, ánh mắt tham lam ngắm nhìn thân thể hoàn mỹ, không hề khống chế ham muốn của mình. Bàn tay lướt qua lưng rồi mò vào nước luồn xuống kẽ mông. Đường cong đầy đặn dễ dàng kẹp chặt tay hắn, đầu ngón tay đã chạm đến lỗ nhỏ hấp dẫn ở giữa, còn cố ý xoa nắn.

Thẩm Kinh Niên hừ nhẹ, hơi nhăn mày: “Anh, đừng nghịch… nói cho em trước đã.”

“Ừm, ở một phó bản có một kẻ là thần khống chế thời gian…” Bàn tay của người đàn ông lại chạm vào toàn bộ bờ mông, năm ngón tay xòe ra vừa đủ ôm một nửa bờ mông, bàn tay bóp thành nhiều hình thù khác nhau, “Rồi ta giết hắn.”

Mũi chân thiếu niên căng thẳng, còn hơi cắn môi dưới: “Chỉ, chỉ đơn giản vậy sao? Những năng lực này không thể tách riêng được, làm sao có thể giết một nhân vật trong phó bản mà…”

“Ừm, cho nên ta đã huỷ luôn cả phó bản đó rồi.” Hắn thở dài, vuốt ve thân thể người yêu, sau đó cúi đầu, vành tai cùng tóc mai chạm nhau, “Phó bản chính là bức tường ngăn cách đó, phá huỷ là được.”

“Vậy người chơi trong đó…”

“A Niên, em luôn quan tâm đến những người chơi đó.” Giọng điệu của người đàn ông trở nên trầm thấp, giơ tay vỗ nhẹ vào mông cậu, phát ra tiếng “bốp” rõ ràng.

Bị đánh mông khiến Thẩm Kinh Niên lập tức đỏ mặt, còn giận dỗi xoay người muốn né tránh. Nhưng rất nhanh, thân thể lại bị đối phương ôm vào lòng, ôm rất chặt, không hề có một chút khe hở nào cả. Cánh mông bị bàn tay to lớn tách ra, lỗ nhỏ lẽ ra phải được bảo vệ bên trong lại tiếp xúc gần với dòng nước ấm. Cậu cắn lên vai người đàn ông, nhưng vẫn không thể ngăn ngón tay cố tình thọc sâu vào lỗ nhỏ của mình, sau đó mở toàn bộ ra——

“A…”

Nước ấm tràn vào cơ thể.

Thẩm Kinh Niên cau mày, cơ thể mẫn cảm của cậu thậm chí không chịu nổi sự kích thích của nước ấm.

“Đừng, đừng làm như vậy…”

“Ngoan, rửa hết mấy thứ bên trong đi nào.” Người đàn ông cao lớn ôm lấy cậu nhẹ giọng dỗ dành, đồng thời ôm thiếu niên của mình đến chỗ suối nước nóng chảy ra. Bờ mông non mềm bị kéo căng, dòng nước nóng hổi thậm chí còn rửa sạch khắp lỗ hậu mẫn cảm. Ngón chân Thẩm Kinh Niên căng thẳng trong nước, ôm chặt lấy người yêu như thể đang thừa nhận yêu thương của hắn vậy. Nước nóng chui vào đường ruột, niêm mạc màu hồng bị kích thích lập tức co rút lại, nhưng sau đó lại bị ngón tay thon dài tách ra, lộ ra khe hở để nước suối tiếp tục thẩm thấu vào trong.

“Rõ ràng… rõ ràng rời phó bản, là hết rồi mà!” Cậu thở hổn hển phản bác, rồi lại không nén được tiếng rên rỉ.

Người đàn ông khẽ cười, đồng thời ngón tay hắn nhéo vào chỗ mẫn cảm của thiếu niên, đơn giản dễ dàng khiến Thẩm Kinh Niên trong lòng mình lên đến cao trào: “A Niên đã trở nên thông minh hơn rồi…”

“Lần sau a Niên lại có thêm một đoá hoa nhỏ nhé?” Cuối cùng, ngón tay hắn cũng không bắt nạt cúc huyệt sưng đỏ nữa mà vuốt xuống phần da thịt mềm mại nơi đáy chậu, “Ta thích nhất là thấy a Niên có hai đoá hoa.”

Hai má Thẩm Kinh Niên đỏ bừng, không ngừng thở hổn hển.

Tất nhiên cậu biết tính cách người yêu mình xấu xa tới mức nào, lần nào cũng dùng đủ mọi cách bắt nạt cậu. Nhưng hiển nhiên, bắt nạt cũng không bằng tình yêu của hắn dành cho cậu…

“Tuỳ, tuỳ anh…” Cậu gác cằm lên bờ vai rộng lớn kia, còn dụi dụi vào gáy hắn, “Em chỉ lo cho anh thôi… đừng để người chơi tấn công.”

“Chúng không thể chạm vào ta được.” Người đàn ông rất vừa lòng khi thấy cậu quan tâm mình, “A Niên… chúng ta hãy hưởng thụ nửa tháng này, nhé?”

Mỗi khi một phó bản kết thúc, người chơi sẽ có thời gian hưởng thụ nửa tháng.

Giống như một trận cuồng hoan trước khi chết vậy.

Đột nhiên đi vào không gian X, Lý Ái Manh vẫn đang ngây người, sau đó một người phục vụ xuất hiện và đưa cô đến trước cửa một căn phòng để lấy dấu vân tay. Cô là người mới, vào phòng nghỉ rồi còn không biết mình nên làm gì, cho đến khi màn hình điện tử thông minh ở lối vào thông báo cô đã đạt được 3 điểm hoàn thành trong phó bản trước đó.

“Đây là cái gì?” Lý Ái Manh không khỏi lẩm bẩm nói, “Tôi muốn về nhà…”

Thay vì chạm vào màn hình điện tử, cô bắt đầu cố gắng tìm Thẩm Kinh Niên, bởi vì người duy nhất cô biết ở đây là cậu. Nơi này giống như một khách sạn khổng lồ, mỗi người chơi đều có phòng riêng. Cô thấy một cuốn sổ tay giới thiệu về không gian X trên bàn phòng khách, trong đó có nói chi tiết cách bố trí và chức năng của toàn bộ khu vực giải trí——

“Khu thưởng thức món ngon, khu uống trà, khu thể dục thể thao, khu xem những tác phẩm kinh điển, khu thể thao điện tử…”

Nó giống hệt như một khách sạn sang trọng.

Chỉ có điều… không có điện thoại.

Không thể liên lạc được với bất cứ ai.

Cô buồn chán nằm trên giường, dù nơi đây có tốt đến đâu, cô cũng không có tâm trạng hưởng thụ.

Cô muốn về nhà…

Nếu tạm thời không về nhà được thì ít nhất cũng phải tìm được Thẩm Kinh Niên.

Có người quen tán gẫu dù sao cũng tốt hơn là chỉ có một mình.

Nhưng cơ thể lại cảm nhận được một cảm giác đói quen thuộc.

Dù mọi thứ ngoài cửa đều xa lạ, nhưng khi cơn đói ngày càng dữ dội, cô không thể chịu đựng được nữa. Lý Ái Manh lật người lăn xuống giường, đầu bù tóc rối đi ra ngoài tìm đồ ăn. Cô đi ra khỏi hành lang, và rất nhanh đã nhìn thấy những người chơi như mình. Nhưng so với người mới lo sợ bất an, những người chơi cũ đã bắt đầu thư giãn và tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ này.

Còn sống vẫn là điều vô cùng đáng mừng phải không?

Một số nam nữ đã nép vào góc bắt đầu giao hợp, tư thế cuồng dã, dường như đã mất đi cảm giác xấu hổ. Và rất nhiều người chơi nam vỗ tay tán thưởng, say sưa xem màn trình diễn sex này.

Lý Ái Manh sợ hãi bỏ chạy.

Vào đến nhà ăn, tình hình mới bình thường hơn được chút.

Các khách sạn sang trọng luôn có buffet cao cấp, và hầu hết mọi thứ cô có thể nghĩ ra đều được cung cấp ở đây. Cô lấy một cái khay, chọn ngẫu nhiên một ít rồi ngồi xuống, vừa nhét thức ăn vào miệng vừa quan sát những người xung quanh. Trải nghiệm trong phó bản khiến cô nhận ra ai có thể sống sót sẽ chiến thắng trong thế giới này, vì vậy luôn có sự cạnh tranh rõ rệt giữa những người chơi. Tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng ai được, nếu không giây tiếp theo sẽ lại bị chĩa súng vào đầu——

“Em gái?” Một người đàn ông trung niên vạm vỡ đi tới bên cạnh cô, “Tôi nhớ em tên là Lý Á Manh đúng không?”

“Hả?”

Lý Ái Manh ngẩng đầu.

“Là tôi, Vương Đại Dũng, gặp được em ở đây đúng là duyên phận.” Anh ta cười tủm tỉm, có vẻ thành thật, “Không sao, đừng căng thẳng, mỗi phó bản đều ngẫu nhiên lựa chọn người chơi, chúng ta khó mà có thể gặp lại nhau được. Trong không gian X này, tôi cũng không cần làm gì hại đến em… ”

“Tôi chỉ cảm thấy em rất giống con gái tôi…”

Lý Ái Manh bình tĩnh lại: “Mỗi phó bản đều chọn ngẫu nhiên sao?”

“Đúng vậy, hai tuần một lần, thường là một nhóm 40 hoặc 50 người. Phó bản gần đây nhất trông thì có vẻ dễ dàng, nhưng cuối cùng chỉ còn lại hơn chục người chúng ta, tỷ lệ sống sót hơi thấp.” Vương Đại Dũng thở dài, ” Nhân tài như Lý Văn Bân mà cũng bỏ mạng rồi.”

Lý Á Manh muộn màng nhận ra nguy hiểm, bởi vì Thẩm Kinh Niên luôn che chở cô sau lưng, cho nên cô không có cảm giác gì: “Tỷ lệ sống sót bình thường là bao nhiêu?”

“Không nhất định, có người 70%, có người 50%. Em có thể đến thư viện xem qua, trong đó sẽ có sách kinh nghiệm hướng dẫn do người chơi trước lưu lại, nếu như gặp phải phó bản tương tự, em có thể tham khảo. “

“Còn có thể có phó bản tương tự ư…?” Lý Ái Manh càng bối rối hơn.

Vương Đại Dũng mỉm cười, cũng rất vui vẻ giải đáp những vấn đề này cho cô: “Đúng vậy, thực ra mỗi một phó bản đều giống như một quân bài, chỉ xem em rút được quân nào thôi…”

Anh ta giới thiệu chi tiết các quy tắc của không gian X. Mỗi khi tiến vào phó bản, bạn sẽ có một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được điểm hoàn thành, những điểm này có thể được sử dụng để cải thiện thể chất của bạn. Lý Ái Manh lập tức nghĩ đến 3 điểm của mình, còn nghĩ mọi người đều có số điểm này. Nhưng Vương Đại Dũng mỉm cười lắc đầu, nói mình chỉ có một điểm.

“Con gái muốn đẹp thì thêm vào ngoại hình, muốn khỏe thì thêm vào thể lực… có nhiều lựa chọn, em có thể chọn trên màn hình điện tử đó.” Anh ta ăn thịt bò, “Nhưng em nên tăng thêm xác suất sống sót của mình thì thực tế hơn.”

“Anh thì sao…?”

Vương Đại Dũng khoe cơ bắp.

Lý Ái Manh đã hiểu.

“Còn nơi đây, em có thể xem trong hướng dẫn giới thiệu. Tất cả các loại hình giải trí và thư giãn mà em có thể tưởng tượng đều ở đây. Em có thể đi từ tầng một đến tầng mười hai. Chỉ có tầng mười ba hiện không mở cửa cho người ngoài…”

“Vậy tìm người thì sao?” Lý Ái Manh đặt đũa xuống, “Tôi, tôi muốn tìm người kia…”

“Cái này thì hơi khó.” Vương Đại Dũng cười giải thích, “Có hàng ngàn người chơi trong toàn bộ không gian X, và thông tin của mọi người đều được bảo mật, trừ khi em may mắn gặp họ, nếu không em sẽ không bao giờ tìm được họ đâu.”

Đây cũng là nguyên nhân anh ta nói mình và Lý Ái Manh rất có duyên.

Cô gái trẻ tỏ vẻ thất vọng, đồ ăn trước mặt cũng không thấy ngon nữa.

Mà người cô muốn tìm lại đang ở tầng mười ba, nơi không bao giờ mở cửa cho người chơi.

Thở hổn hển và run rẩy, cậu tách hai chân ra, dùng nơi ấm áp và mềm mại nhất của mình để tiếp nhận thứ nóng như thiêu đốt kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp