Bị Boss trong thế giới kinh dị yêu thương đêm ngày

Chương 10: Trung tâm uốn nắn các vấn đề của thiếu niên – Đồng tính luyến ái


7 tháng

trướctiếp

“Các bạn học sinh mới, chào mừng đến với Trung tâm giáo dục Lập Đức Thụ Nhân. Tôi là Trương Văn Dũng, hiệu trưởng ở đây.” Một người đàn ông trung niên mặc vest tươi cười đứng trên bục trước sân thể dục, vẻ mặt thân thiện hoà ái, “Cũng hoan nghênh các bậc phụ huynh đến dự lễ khai giảng khoá học mới, cảm ơn quý vị đã lựa chọn trung tâm của chúng tôi. Tôi tin rằng với sự chung sức của quý thầy cô và quý phụ huynh, các em học sinh sẽ có một diện mạo mới, tích cực vươn lên, ngoan ngoãn nghe lời…”

Thẩm Kinh Niên mở bừng mắt.

Cậu đang đứng giữa đám đông, tất cả học sinh đều đứng cách nhau một mét, ngay ngắn như cọc gỗ. Trang phục trên người là chiếc áo thun trắng và quần tây đen đồng bộ, bất kể cao thấp, béo gầy. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Đương nhiên, thứ đầu tiên cậu thấy là người đàn ông trung niên đang nói chuyện phía trước, sau đó cậu mới đưa mắt nhìn sang hai bên — các giáo viên nữ mặc váy dài và các giáo viên nam trong mặc sơ mi quần dài đồng bộ. Họ đang nhìn chằm chằm vào tất cả học sinh, còn có hai người khác đang cầm côn kỷ luật, đi trong hàng học sinh và đánh những bạn đứng không ngay ngắn.

Thẩm Kinh Niên không động đậy.

Toàn bộ người chơi đều đã vào phó bản.

Nhận thức chung là khi mở màn nhất định phải bình tĩnh, cho nên hiện tại không có ai đi khiêu chiến với quyền uy của giáo viên làm gì. Ngược lại, một vài học sinh trong cốt truyện đang khóc, rất nhanh đã bị giáo viên cầm côn đánh mạnh lên đùi. Thẩm Kinh Niên lắng nghe cẩn thận, và nghe thấy một số giọng nói từ phía sau. Đó hẳn là phụ huynh học sinh đang hài lòng nhìn những đứa trẻ đang đứng trước mặt họ——

“Gửi tới đây là yên tâm rồi, con nhà tôi trước nay chẳng chịu nghe lời chút nào, dạy sao cũng không được. Con nhà hàng xóm vào đây xong về liền ngoan vô cùng, luôn lễ phép với cha mẹ, chịu khó dọn dẹp nhà cửa…”

“Đúng thế, cũng chẳng có cách nào, trẻ con bây giờ hư quá, khiến phụ huynh cũng vất vả. Đắt chút cũng được, miễn sao con cái ngoan ngoãn là được.”

Các vị phụ huynh đang thảo luận, đề tài đều xoa quanh sự nổi loạn của con cái họ, và mỗi người đều khá buồn phiền. Suy nghĩ chung là hi vọng con cái họ có thể trở nên ngoan ngoãn hơn.

Thẩm Kinh Niên rũ mắt.

Lễ khai giảng diễn ra rất ngắn gọn, hiệu trưởng đọc một bài phát biểu hấp dẫn và nghiêm túc, sau đó liền tiễn các phụ huynh rời đi. Vì đây là trung tâm khép kín nên học viên không được bỏ dở giữa chừng, trừ khi đạt yêu cầu. Các bậc phụ huynh hài lòng gật đầu. Một phòng thu phí được lập ngay trước cửa, mỗi học viên đóng học phí là một xấp giấy bạc thật dày. Kế toán đã quen việc nên đều để tiền mặt thành từng bó và nhét chung vào một chiếc vali lớn.

Là trung tâm giáo dục giành cho thanh thiếu niên nổi tiếng nhất, cứ mỗi một khoá học là họ sẽ thu được hơn trăm vạn tiền học phí.

Phụ huynh vừa rời đi, bầu không khí trong sân thể dục liền trở nên đông lạnh và nghiêm túc, vẻ tươi cười của hiệu trưởng vừa rồi cũng biến mất, lộ ra ánh mắt lạnh lùng hung ác vốn có. Ông ta nhìn lướt qua các học sinh phía dưới, trầm giọng hỏi xem vừa rồi có ai không tập trung nghe mình nói không. Một nam quản lý bên cạnh lập tức lôi nam sinh đang khóc nức nở lên sân khấu——

“Chính là thằng ranh này!”

“Vừa lúc, tôi sẽ dùng em để dạy cho những học sinh khác của chúng ta bài học đầu tiên.” Hiệu trưởng lại cười nói, “Bạn học nhỏ, em tên là gì?”

Nam sinh nhút nhát, nước mắt vẫn rơi không ngừng: “Em… em…”

Sau đó, cậu bé bị tát mạnh vào mặt.

“Nhớ kỹ đây, ở nơi này, lũ tạp chủng chúng mày không có tên!” Hiệu trưởng cao giọng gào thét quy tắc đầu tiên ở đây: “Chúng mày chỉ có số thứ tự!”

“Thứ hai, khi nhìn thấy giáo viên thì phải chào! Học cách tôn trọng giáo viên! Khi giáo viên nói, tất cả phải đứng yên và im lặng!”

“Nếu phạm quy giống như học sinh này…” Ông ta nhìn thoáng qua nam sinh vẫn đang khóc, “Tống vào phòng tạm giam đi.”

Hai giáo viên nam cường tráng lập tức lôi cậu bé ra khỏi sân thể dục, động tác gần như thô bạo.

Đương nhiên, hiệu trưởng sẽ không đích thân giải thích hết thảy nội quy cho học sinh, mà là sắp xếp một nữ giáo viên phổ biến nội quy. Nữ giáo viên khá dịu dàng, giọng nói dễ nghe: “Xin đừng sợ, trung tâm của chúng tôi thực sự chỉ muốn tốt cho các em, hy vọng có thể bồi dưỡng những tài năng ưu tú cho xã hội…”

Thẩm Kinh Niên trước sau vẫn luôn đứng tại chỗ.

Đây là trung tâm giáo dục vị thành niên, đương nhiên nơi này sẽ không giống với trường học bình thường, kỷ luật nghiêm khắc là một trong số đó. Ở đây, họ không có tên riêng mà chỉ có số trên quần áo. Mọi thứ đều dựa trên giáo viên làm tiêu chí, nghiêm cấm tất cả những hành vi chống đối. Cải tạo giáo dục bao gồm cả khía cạnh tư tưởng và lao động, tất cả học sinh được yêu cầu đọc thuộc lòng “Quy tắc dành cho học sinh” trong vòng ba ngày, nếu vi phạm sẽ bị nhốt trong phòng biệt giam để tự suy ngẫm về lỗi lầm của mình. Thời gian là… một tuần.

Còn đối với những học sinh được gửi đi vì những lý do đặc thù thì sẽ được các bác sĩ chuyên môn điều trị.

Tất cả người chơi đều cảm thấy ngực mình nặng trĩu.

Chỉ e là phó bản này sẽ không kết thúc nhanh được.

Sau cuộc họp đầu tiên, tất cả các học sinh được sắp xếp trở lại ký túc xá để sắp xếp lại đồ đạc của mình, và ngay lập tức sẽ phải tham gia vào việc tổng vệ sinh trường học. Thẩm Kinh Niên nhìn xuống chiếc áo phông của mình, trên đó có số “16”, cũng chính là số của cậu ở đây. Ký túc xá ở trên tầng ba, hai mươi người nằm chung một chiếc giường lớn, không có bàn ghế gì hết, chỉ có một dãy tủ vuông duy nhất. Giáo viên dẫn đầu khá hài lòng với đám học sinh trầm lặng này, sau khi mở cửa liền thản nhiên nói:

“Hành lý cha mẹ các cậu gửi đến đều ở trong ngăn tủ, tự mình kiểm tra theo mã số. Nhưng đừng mong sử dụng những thứ như điện thoại di động, không được đâu.”

“Dọn dẹp phòng trong nửa tiếng, thu dọn ga gối, gấp gọn chăn. Sau này phải gấp chăn vuông như đậu phụ, bắt đầu từ hôm nay, ai không gấp gọn thì chờ tiến vào phòng tạm giam đi!”

Nói xong, gã đóng cửa phòng lại rồi bỏ đi. Hai mươi người chơi nhìn nhau rồi lần lượt mở tủ của mình——

Bên trong phần lớn là những tấm ga trải giường và gối, còn cả một bộ quần áo giống hệt nhau để thay; nhưng trong một góc, mỗi người có một đạo cụ khác nhau—

“Dao.”

“Mẹ kiếp, lại là dây thừng, lần trước là dây thừng, thứ này vốn chẳng có tác dụng gì cả…”

Thẩm Kinh Niên sờ sờ, ngón tay chạm vào thứ gì đó, nếu không kiên nhẫn, rất khó phát hiện ——

Một cọng dây thép.

Cậu nắm chặt dây thép đút vào túi mình, rồi chợt thấy vai bị vỗ vỗ.

“Có thể gặp lại, đúng là duyên phận.” Vương Đại Dũng cười, “Cậu tên Thẩm Kinh Niên đúng không? Còn nhớ tôi không, Vương Đại Dũng.”

Anh ta là một người đàn ông vạm vỡ ở độ tuổi ba mươi, nhưng có lẽ để phù hợp với cốt truyện này nên anh ta đã trở nên trẻ hơn rất nhiều, nhưng vẫn cao lớn và mạnh mẽ: “Cốt truyện lần trước ít nhiều cũng nhờ có cậu và Ái Manh.”

Thẩm Kinh Niên nhìn anh ta: “Đạo cụ của anh…?”

“Một chiếc máy ảnh mini, trước nay tôi chưa bao giờ dùng thứ này…” Vương Đại Dũng cúi đầu nghịch một chút. Có lẽ anh ta đã ấn nhầm nút chụp nên máy tự động in ra một bức ảnh, nhìn màu sắc rất rõ ràng: “Ô, lại còn là Polaroid cơ này.”

Mỗi lần vào phó bản, nhận được đạo cụ kỳ lạ và vô dụng cũng là chuyện bình thường, ai xui xẻo có khi còn nhận được một chiếc dây cột tóc. Nhưng Thẩm Kinh Niên hiểu, người đàn ông kia sẽ không cho cậu thứ vô dụng, cũng sẽ không để người chơi bên cạnh cậu chịu chết…

“Anh cứ cất đi, đừng lãng phí phim bên trong.” Cậu cầm gối và ga trải giường lên, “Chúng ta chỉ có nửa giờ, nhanh lên.”

Trông thiếu niên có vẻ an tĩnh và gầy yếu, nhưng động tác của cậu rất gọn gàng.

Cậu là người dọn giường nhanh nhất, chăn cũng được gấp thành hình vuông hết mức có thể, cả giường không có một nếp nhăn. Mà rất nhiều người chơi xung quanh cậu đều chỉ làm qua loa. Thói quen buông thả trong kỳ hưởng lạc khiến họ thực sự khó mà quay lại được trạng thái lao động này. Nửa giờ sau, giáo viên đến kiểm tra đúng giờ, mọi người đứng dậy nghiêm chỉnh.

“Quá kém, nhưng nể tình các cậu mới đến nên lần này sẽ không bị phạt.” Gã cầm một cây thước trong tay, “Được rồi, giờ tất cả ra quét sân đi!”

“Chạy lên phía trước đi! Sao lại đi chậm như rùa vậy? Đi du xuân à?!”

Khi đến đây, việc đầu tiên phải làm là quét dọn toàn bộ ngôi trường, vì trung tâm không thuê nhân viên vệ sinh nào cả. Sau khi dọn dẹp sân thể dục, các nam sinh còn phải đến ký túc xá của giáo viên để dọn dẹp nhà vệ sinh, trong khi các nữ sinh được yêu cầu giặt quần áo cho tất cả các giáo viên trong phòng giặt là. Khi nhiều người chơi nữ bị buộc phải cầm đồ lót của NPC, họ nghiến chặt răng, nhưng để sống sót qua phó bản này——

Thẩm Kinh Niên được giáo viên kỷ luật khen ngợi.

Vì từ đầu đến cuối họ đều vô cùng ngoan ngoãn phục tùng.

“Tất cả phải học theo bạn học số 16, có nghe không?! Ở đây, chúng tôi cũng có cơ chế khen thưởng. Học sinh nhận được phần thưởng có thể chọn kênh để xem TV vào buổi tối!”

Thiếu niên rũ mắt, dáng người gầy gò giống như một con cừu nhỏ bên cạnh giáo viên nam cao lớn cường tráng.

Sau một ngày làm việc, đương nhiên tất cả học sinh đều mệt mỏi và đói khát. Nhưng khi đến nhà ăn, họ chỉ được cho một nồi đậu hũ bắp cải và một nồi rau diếp xào mướp.

Mỗi học sinh đều phải tự lấy cơm và đồ ăn, nhưng không được lấy quá nhiều, bởi vì bên cạnh còn có quản giáo nhìn chằm chằm.

Toàn bộ người chơi đều chửi thầm biến thái.

Có học sinh vốn đã rất nóng nảy, lúc này lại càng tức giận, lập tức làm ầm lên: “Tại sao lại cho chúng tôi ăn loại đồ ăn này? Ba mẹ tôi đã đóng hơn mười vạn tiền học phí! Mẹ kiếp, tôi muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này…”

Quản giáo bước tới, lấy thước đánh thẳng lên đầu học sinh kia.

Mọi người lập tức nghe thấy một âm thanh giòn vang, như thể lớp vỏ bên ngoài của quả óc chó bị bong ra.

Nam sinh kia khựng lại, thân thể chậm rãi quỳ trên mặt đất, sau đó ngã xuống.

“Đây là kết cục của việc gây sự, đã thấy chưa?” Quản giáo nhìn tất cả học sinh, sau đó dẫm lên phần óc nát nhừ kia, “Muốn sống thì thành thật một chút!”

Thẩm Kinh Niên đang lấy đồ ăn rũ mắt xuống.

Bởi vì đúng thời điểm này, họ đã nhận được nhiệm vụ của phó bản.

Phá huỷ trung tâm giáo dục Lập Đức Thụ Nhân.

Động tác của thiếu niên chậm lại trong giây lát, có lẽ quản giáo bên cạnh cảm thấy động tác của cậu quá chậm nên cầm thìa múc một phần lớn. Mặc dù động tác hơi thô bạo, nhưng đã múc rất đầy, khiến những học sinh đi trước cậu phải ghen tị.

Buổi tối, 10 giờ tắt đèn.

Từ 6 đến 7 giờ là thời gian hoạt động tự do, phạm vi giới hạn trong sân thể dục; từ 7 giờ đến 9 giờ thì xem ti vi, hơn nữa phải đọc diễn cảm “Quy định cho học sinh”; 9 đến 10 giờ thì xếp hàng tắm rửa giặt quần áo.

Sinh hoạt ở đây được sắp xếp vô cùng chặt chẽ.

Nhưng có một nhóm người lại không giống vậy.

Đó là những học sinh bị đưa đi cải tạo vì lý do đặc biệt.

“Ài, đáng tiếc, khi nãy còn nói cậu được khen thưởng…” Khi Thẩm Kinh Niên đang cúi đầu ăn cơm, giáo viên dẫn đầu cầm danh sách tới trước mặt cậu, “Số 16, trong này viết cậu là do đồng tính luyến ái nên mới bị gửi tới đây, có phải không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp