Bị Boss trong thế giới kinh dị yêu thương đêm ngày

Chương 7: Nhà ga luân hồi: Linh hồn trở về chốn cũ


7 tháng

trướctiếp

Thẩm Kinh Niên đang nhìn toa xe phía sau nên cô định kiểm tra xem toa phía trước có vấn đề gì không. Nhưng khi đi ngang qua phòng vệ sinh giữa hai toa, cô nhìn xuống và thấy chiếc cặp sách nhỏ màu hồng rơi bên trong. Lý Ái Manh che miệng run rẩy nhìn vào, chỉ thấy bồn rửa và toilet bẩn thỉu dính đầy vết máu cũ. Thẩm Kinh Niên lập tức quay lại kiểm tra, rũ mắt nhìn toàn bộ phòng vệ sinh một lượt  ——

Cặp sách vương vãi.

Sách giáo khoa, bút vẽ, và thậm chí cả một chiếc chun buộc tóc màu đỏ của Yến Ni.

“Cậu nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô bé đã gặp chuyện gì ở đây sao?” Lý Ái Manh che miệng khóc lóc, lo lắng đến giậm chân, “Các ghế khác cũng trống không mà đều không sao, sao chỉ có đồ của Ni Ni ở đây…”

Thẩm Kinh Niên rũ mắt, cúi người nhặt một tờ biên bản điều tra hiện trường vụ án lên——

“Người tử vong là nữ, 9 tuổi, học sinh lớp 3, trường tiểu học Ánh Dương Mới.

Hiện trường đầu tiên: Nhà vệ sinh giữa toa thứ hai và toa thứ ba của đoàn tàu K1385.

Dấu hiệu vật lộn rất rõ ràng. Có vết xước và vết máu trên bồn rửa và nhà vệ sinh. Tóc của người chết được nhặt ở nhiều góc. Cặp sách, bút và dây buộc tóc lần lượt nằm trong bồn rửa, dưới đất và giá để giấy vệ sinh.

Thi thể nằm ngửa, hai chân bị gãy, trên cổ có vết hằn sâu của năm ngón tay… quần lót vướng ở mắt cá chân, còn có vết máu dính đầy tinh dịch ở gót chân…”

Cậu đặt mảnh giấy ghi chú xuống.

Thẩm Kinh Niên nghĩ tới gã đàn ông lôi thôi đã lôi kéo Yến Ni lúc đầu.

Tình huống đã dần dần trở nên rõ ràng.

Cậu kéo Lý Ái Manh ra ngoài, những người chơi khác cũng đang chui vào bên trong, sau khi vào còn hỏi họ đã tìm thấy gì. Lý Ái Manh khóc đến mức không thể nói nên lời, mà Thẩm Kinh Niên cũng không muốn nói chuyện với nhóm người xa lạ này. Trời đã tối, cậu giẫm lên bụi cỏ dưới ánh trăng để trở lại nhà ga, đưa Lý Ái Manh đến sảnh để lấy thêm hai vé.

“Có muốn cứu Yến Ni không?”

“Hu hu… muốn, nhưng, nhưng chẳng phải cậu nói đoàn tàu bỏ đi kia mới là thật sao?” Lý Ái Manh khóc nấc lên, “Đoàn tàu mà chúng ta lên đều là giả. Tôi không cứu được Yến Ni, chính tôi cũng sẽ, sẽ chết ở nơi này…”

“Ăn chút gì đi, bình tĩnh lại, cô sẽ không chết đâu.” Thẩm Kinh Niên lấy nước và đồ ăn ra đặt trước mặt cô, “Chúng ta đợi chuyến tàu tiếp theo đi.”

Lý Ai Manh xoa đôi mắt đã khóc như gấu trúc của mình. Đây là lần đầu tiên cô đi theo Thẩm Kinh Niên, dù được an ủi thì cũng không tin là thật, liền ngồi gặm bánh quy như thể đây là bữa ăn cuối cùng của mình. Cô nghĩ, dù chết cũng phải làm ma no, hơn nữa còn phải sạch sẽ, đừng như những người bị búa đập lúc trước, đều nát bét…

“Tôi, ba tôi là giáo viên, còn mẹ tôi là công chức, nhà tôi ở Sơn Tây. Nếu sau khi tôi chết mà cậu vẫn còn sống, có thể giúp tôi nhắn với ba mẹ tôi, nói là Lý Ái Manh đã đi ra ngoài làm việc và kiếm thật nhiều tiền được không…”

Thẩm Kinh Niên mím môi: “Vì sao cô không tự mình ra ngoài nói?”

“Hu hu… bởi vì mọi người đều nói không thể ra khỏi thế giới này! Đã đến thì sẽ không rời đi được…”

“Ừm, hiện tại là vậy, nhưng sau này thì còn chưa biết mà.” Cậu khẽ thở dài, vỗ vỗ tay Lý Ái Manh, “Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta cứu Yến Ni trước đã, được không?”

Ngoài trời đang mưa, ngồi trong nhà ga có thể nghe tiếng mưa rất rõ.

Thẩm Kinh Niên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của nhân viên soát vé.

Cậu khẽ mỉm cười.

Nhân viên soát vé cũng nhếch lên khóe môi, không tiếng động nói: “Chảy ra rồi à?”

Dù chỉ là khẩu hình, nhưng Thẩm Kinh Niên vẫn hiểu.

Sau đó, tai cậu đỏ bừng, mím môi quay đi.

Cái anh kia…

Từ lúc cậu bò vào đoàn tàu hỏng kiểm tra thì mấy thứ bên trong đã chảy ra rồi.

Giữa hai chân cậu dính nhớp ướt át.

Lý Ái Manh ăn no, khóc mệt, liền ngủ gục trên bàn một lúc, mãi đến khi chuyến tàu tiếp theo đến mới tỉnh lại. Những người chơi khác cũng đã một lần nữa dùng đồ ăn đổi vé tàu, đang chờ cơ hội ra tay. So với ban đầu, số người chơi đã giảm một nửa, một vài người đã biến mất ở đoàn tàu trật bánh. Họ muốn vào trong để kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra, và liệu có đạo cụ nào có thể lấy và sử dụng được không, nhưng cuối cùng cũng mất tăm ở đoàn tàu trên sân ga.

“Lý Văn Bân là do các người giết?”

Thẩm Kinh Niên ngước mắt lên, đối diện là một người đàn ông đầu trọc.

“Anh nghĩ tôi có bản lĩnh đó sao? Anh ta có súng.”

“Đừng căng thẳng, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Người đàn ông cười cười, chủ động giới thiệu, “Tôi tên Vương Đại Dũng, không phải thành viên Long Hổ Bang, tôi chỉ hành động một mình. Sao các cậu lại có vé? Vé ở đây phải dùng toàn bộ đồ ăn và nước uống mới đổi được…”

Thẩm Kinh Niên không trả lời.

Vương Đại Dũng cũng không giận, cười rồi nói tiếp: “Tôi biết mỗi người đều có bí quyết giữ mạng. Này em gái, em mới tới phải không? Thật không dễ dàng, em là người mới duy nhất còn sống đấy.”

Lý Ái Manh dụi dụi mắt, cũng không để ý tới anh ta.

Bây giờ cô ấy cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều không thể tin tưởng được, ngoại trừ Thẩm Kinh Niên.

Tất cả thức ăn cho một người được đổi lấy một vé, có nghĩa là chỉ một phần tư số người đầu tiên có thể lên tàu. Đoàn tàu sắp vào ga, Thẩm Kinh Niên ngẩng đầu nhìn mưa to bên ngoài, lại quay sang nhìn mọi người đang trốn ở đây——

“Có muốn rời khỏi nhà ga không?”

Những người khác nhìn lại bằng ánh mắt sắc bén: “Ý cậu là gì?”

“Đội trưởng của các người đã chết, sau khi lên tàu, hãy nghe lời tôi.”

“Nghe cậu là có thể hoàn thành phó bản này à?” Vương Đại Dũng cao giọng đáp, “Được, tôi sẽ là người đầu tiên đồng ý.”

Nhóm người chơi trước được chọn lên tàu đều là những cao thủ mạnh nhất của Long Hổ Bang, nhưng bây giờ họ đều đã chết, chỉ còn lại Vương Đại Dũng là người mạnh nhất. Anh ta đã đồng ý trước thì người khác cũng khó phản đối, nhất là những người không đủ tư cách lên tàu. Những hạt mưa vẫn đang rơi xuống đường ray, đoàn tàu màu xanh lá cây kêu cọt kẹt dừng lại ở sân ga. Thẩm Kinh Niên nhìn đồng hồ, vừa vặn là 10h20 tối.

“Đi nào.”

Vương Đại Dũng ném cho cậu một chiếc ô. Cậu không từ chối, mở ô rồi đi cùng Lý Ái Manh.

Nhân viên soát vé tàu đã đợi sẵn ở lối vào.

“A Niên của ta thật thông minh.” Hắn tắt mic, khàn giọng khen ngợi.

Bên trong tàu có đèn chiếu sáng nên sau khi vào trong, mọi thứ không hề mờ mịt, ngoại trừ dấu chân ướt át của mọi người thì những thứ khác hầu như không khác gì trước đây. Nhìn thấy Yến Ni, Lý Ái Manh vội vàng tươi cười bước tới giới thiệu bản thân, nghĩ một lát, cô còn lấy con búp bê trong ba lô của mình ra. Khi nhìn thấy con búp bê, Yến Ni thực sự kinh hỉ, cô bé ôm nó trong tay, rồi lấy kẹo cho chị gái trước mặt mình.

Thẩm Kinh Niên không ngồi vào chỗ của mình, mà đứng ở giữa hai toa, đợi người đàn ông kia vào nhà vệ sinh.

Gã đàn ông lôi thôi, tóc tai bết dầu, mặt cũng đầy râu. Gã nhìn Thẩm Kinh Niên từ trên xuống dưới, nở nụ cười ghê tởm rồi mới vào nhà vệ sinh chuẩn bị đóng cửa. Nhưng đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh ấn mạnh cửa, không cho nó đóng lại——

“Tới đây hết đi.”

Đám người chơi do Vương Đại Dũng cầm đầu lần lượt đứng dậy.

“Giải quyết gã.” Thẩm Kinh Niên lùi lại một bước.

Từ giữa toa tàu vang lên tiếng đấm đá và tiếng kêu đau của một người đàn ông, tất cả hành khách đều nhìn về phía này, nhưng sau khi Thẩm Kinh Niên liếc nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Đừng xen vào việc của người khác” thì tất cả đều im lặng. Yến Ni được sắp xếp ngồi trong góc, hơn nữa bé khá thấp nên không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở đó. Cô bé ôm búp bê, chớp chớp mắt nhìn anh trai xinh đẹp ngồi xuống. Thẩm Kinh Niên cũng cười với cô bé, sau khi lau tay sạch sẽ thì lấy một thanh chocolate khác trong ba lô ra.

“Thử chút không?”

“Chocolate!” Cô bé vừa ngạc nhiên vừa thích thú, ăn đến mức quai hàm phình lên.

Trên đường đi học, cô bé gặp một anh và một chị cực tốt, đã cho cô bé rất nhiều kẹo, còn cho một em thỏ búp bê xinh xắn. Càng vui hơn là anh chị ấy nói hôm nay mưa lớn nên không phải đi học, có thể về nhà rồi. Cặp sách nhỏ màu hồng nhạt rung rung trong ngực cô bé, nơ bướm trên đầu cũng rung rinh vì nói chuyện vui vẻ. Cô bé lấy hết bút màu trong cặp sách ra như hiến vật quý, còn vẽ cho Thẩm Kinh Niên bức tranh công chúa mà mình vẫn luôn luyến tiếc không vẽ.

“Ba mẹ em đang làm việc chăm chỉ trong thành phố, không có thời gian chăm sóc Ni Ni, cho nên Ni Ni liền ở quê cùng ông bà nội…”

“Nhưng cũng nhanh thôi, ba mẹ em nói đã tích góp đủ tiền mau nhà rồi, đến lúc đó sẽ cùng dọn đến thành phố đất để đi học.”

Thẩm Kinh Niên xoa đầu, đồng thời nắm tay cô bé: “Được, em ngoan lắm, mình cùng đi thôi.”

Đoàn tàu đã đến nơi.

Tất cả những người chơi đã lên tàu đều bước xuống bình an vô sự, nhưng lần này còn có một cô bé đang tung tăng chạy nhảy.

Những người chơi khác còn lại trên sân ga đang buồn ngủ đến mức ngủ gà ngủ gật, lúc này lại chợt bừng tỉnh, lập tức cầm chiếc ba lô gần như trống rỗng của mình và đi theo. Thẩm Kinh Niên dẫn Yến Ni đi tuốt đằng trước, đưa tấm vé đã đục lỗ cho nhân viên soát vé. Người soát vé nhìn, thay vì yêu cầu cậu mua một tấm vé khác, anh ta lại mở cổng ra. Nhìn thấy cảnh này, những người phía sau kích động đến mức suýt rơi nước mắt——

Họ đã sống sót được thêm một phó bản rồi!

Lý Ái Manh cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì gần như vừa đưa ra tấm vé liền nghe được âm thanh thông báo “Nhiệm vụ hoàn thành” vang lên.

Aaa cô không chết!

Yến Ni đeo cặp sách, ôm búp bê, bỗng nhiên chạy đi rồi vô cùng vui mừng nhào vào vòng tay của một ông lão chống gậy ở lối ra: “Ông nội ơi! Hôm nay không phải đi học! Cho nên Ni Ni đã trở lại!”

“Ôi, cuối cùng cũng trở lại, cuối cùng cũng trở lại rồi…” Ông lão khom lưng bế cháu gái mình lên, ánh mắt cảm tạ nhìn Thẩm Kinh Niên và Lý Ái Manh. Một đôi vợ chồng trẻ cũng bước ra từ phía sau ông, kích động ôm lấy con gái mình.

“Ba mẹ đã mua nhà ở thành phố rồi, Ni Ni, sau này con không phải đi tàu một mình nữa…”

“Oa, thật sao?” Cô bé vô cùng kinh ngạc, “Thật tốt quá! Sau này Ni Ni không phải đi một mình nữa!”

Cuối cùng gia đình họ cũng được đoàn tụ, cô bé được ba mình ôm vào lòng, rồi hình bóng khuất dần trong màn mưa. Lý Ái Manh lại không khỏi lau nước mắt, lúc này cô mới hoàn toàn hiểu được cốt truyện. Không phải người chơi bọn họ cần rời đi, mà là bạn nhỏ Yến Ni…

Một đứa trẻ ngoan ngoãn và độc lập như vậy đã bị một kẻ độc ác kéo đến một nơi bẩn thỉu như phòng vệ sinh trên đường đến trường một mình và giết chết, trong khi tất cả các hành khách khác đều chọn cách im lặng. Cô không dám nghĩ đến những gì Yến Ni đã trải qua! Linh hồn cô bé lang thang ở nhà ga không biết đi về đâu, vẫn chờ đợi giây phút đến trường trên hết chuyến tàu này đến chuyến tàu khác…

Hu hu hu!

Nhưng kết thúc cốt truyện không có nghĩa là tất cả người chơi đều có cơ hội rời đi.

“Cái gì? Vé của tôi không được? Đây cũng là vé tàu mà! Anh nhìn lại đi!” Một người chơi bị bác bỏ yêu cầu không thể tin nổi mà gào lên, “Vì sao họ đều có thể rời đi mà tôi lại không được?”

“Đây là vé hai giờ chiều, bây giờ là mấy giờ rồi? Đã quá giờ xuất vé rồi.” Nhân viên soát vé không kiên nhẫn gọi người tiếp theo.

Tất cả những người còn lại trên nhà ga đều hiểu.

Không có vé tàu chuyến mười giờ tối, bọn họ làm sao có cơ hội rời khỏi đây!

Những người chơi còn chưa kịp trình vé ra khỏi nhà ga đã bị giữ lại, một cuộc đấu tranh sinh tử lại bắt đầu. Còn những người đi trình vé trước thì thở ra một hơi dài, cảm thấy mình đã đủ nhanh. Thẩm Kinh Niên quay đầu lại và liếc nhìn nhóm người đang đánh nhau để tranh vé, có một người chơi nằm trên mặt đất, giữ chặt tấm vé trong tay, dù bị dao đâm liên tục vào lưng cũng không từ bỏ.

Chỉ cần về lại không gian X, chỉ cần về lại không gian X…

Tất cả các vết thương của hắn sẽ được chữa lành!

Khó khăn nhấc tay lên, hắn nằm rạp dưới đất đưa vé cho nhân viên soát vé.

Người soát vé lại không nhận.

“Quá bẩn, vô dụng.” Ánh mắt hắn thâm thúy, nhẹ nhàng phán định cái chết của người chơi.

Vì kẻ này lúc ở trên tàu, dám nói muốn chơi a Niên của hắn.

Thẩm Kinh Niên nhắm mắt lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp