Bị Boss trong thế giới kinh dị yêu thương đêm ngày

Chương 6: Nhà ga luân hồi: Thật và giả


7 tháng

trướctiếp

Tất cả các hành khách đều nhìn lại.

Các thành viên của Long Hổ Bang ngay lập tức đứng dậy, Lý Văn Bân cầm súng chĩa vào một lượt những người trên tàu——

“Nếu không muốn trở thành người chết tiếp theo, vậy hãy giữ im lặng, đừng nói gì cả.”

Toàn bộ hành khách, ngay cả những người vừa ngẩng đầu cũng cúi đầu xuống.

Nhóm NPC này rất phối hợp, không ai xen vào việc người khác.

Điều này khiến đám người chơi kia rất hài lòng, đồ ăn trong xe đẩy cũng lập tức bị lấy đi, bao gồm cả tiền giấy bên trong đó nữa. Có người đói đến mức ngấu nghiến bánh mì và nước, đến mì ăn liền cũng chỉ mở luôn ra rồi gặm sống. Lý Ái Manh run lên vì sợ, nhưng vẫn cố gắng ôm Yến Ni để bảo vệ cô bé. Cô bé òa khóc, hãi hùng vùi đầu vào ngực Lý Ái Manh——

“Trời ơi, họ vậy mà lại giết người, sẽ không có chuyện gì nữa chứ?”

“Sẽ có chuyện.” Thẩm Kinh Niên nhìn về phía trước.

Người chơi luôn như vậy, lúc đầu thì tuân theo NPC, nhưng sau đó họ sẽ bắt đầu giết chóc và cướp đoạt bừa bãi.

Bởi vì trong mắt họ, đây chỉ là những NPC mà thôi.

Tiếng súng đã thu hút sự chú ý của đoàn trưởng. Nhân viên soát vé bước ra trước, muốn xem xem chuyện gì đã xảy ra. Khi nhìn thấy thi thể của nữ nhân viên, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, vừa thổi mạnh chiếc còi vừa lấy một chiếc búa cực lớn từ đoạn nối nhau của toa tàu ra.

Người chơi đầu tiên cầm dao trong tay, muốn tấn công hắn, nhưng bị búa nện mạnh, đầu lập tức vỡ vụn. Tiếng súng lại lần nữa vang lên, Lý Văn Bân đã bắn trúng bụng nhân viên soát vé, khi anh ta định bắn tiếp thì phát hiện súng đã hết đạn. Anh ta chửi một tiếng rồi nhanh chóng đẩy người mới đến trước mặt mình khiến chiếc búa trực tiếp đập vào mặt người mới kia. Người mới không biết mình sẽ bị đẩy ra ngoài chịu chết, vẻ hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Trong toa tàu lập tức rối loạn, Thẩm Kinh Niên bảo vệ Lý Ái Manh và Yến Ni, khom người trốn dưới gầm xe.

Đoàn trưởng cũng bước ra.

Có súng.

Mùi máu nồng nặc lan khắp toa tàu.

Mỗi cốt truyện sẽ có ít nhất 30% số người mất mạng, cho nên thấy những cảnh tượng này, Thẩm Kinh Niên vẫn vô cùng bình tĩnh. Tiếng đánh nhau gần như sát bên tai, cậu hơi ngẩng đầu lên thì thấy Lý Văn Bân đang tranh súng với đoàn trưởng. Đội ngũ của anh ta đa số đã tử vong, so với bị búa đập nát mặt, chết dưới họng súng có vẻ còn có thể diện hơn chút.

Lý Văn Bân cũng bị bắn vào chân, đầu bê bết máu, cổ bị đoàn trưởng bóp chặt, cơ thể gần như lơ lửng trong không trung——

“Đi chết đi!”

Con dao xuyên qua gáy hắn, bàn tay đang bóp cổ anh ta đã buông ra ngay lập tức.

Cuối cùng đoàn trưởng cũng đã chết.

Anh ta thở hổn hển, viên đạn găm vào chân khiến anh ta run lên vì đau, nhưng vẫn bình tĩnh tháo cà vạt buộc chân lại. Những vết thương bị gây ra trong cốt truyện có thể được chữa lành khi trở lại không gian X, vì vậy chỉ cần anh ta tìm được cách rời khỏi nhà ga——

“Tốt nhất là anh đừng nên tùy tiện đổi tuyến đường.” Thẩm Kinh Niên đứng giữa lối đi, trên áo sơ mi trắng không hề có một giọt máu, “Lối ra không nằm trên đường ray xe lửa đâu.”

“Tại sao tôi phải nghe lời cậu?” Lý Văn Bân cười nhạt, “Cậu bé, cậu rất may mắn, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu luôn đúng.”

Lý Ái Manh đang bảo vệ Yến Ni, bây giờ mới dám ló đầu ra.

Cô nghĩ mọi chuyện đã kết thúc và muốn đứng thẳng dậy, nhưng Thẩm Kinh Niên đã giữ đầu cô lại và bảo cô ấy tiếp tục ở đây bảo vệ Yến Ni. Còn cậu thì bước vào phòng điều khiển, còn cảnh báo Lý Văn Bân một lần nữa về việc không được thay đổi tuyến đường của đoàn tàu.

“Mọi thứ ở đây đều lặp lại. Anh thay đổi sẽ chỉ khiến chúng ta quay lại điểm ban đầu. Hướng của đoàn tàu được điều chỉnh bởi thanh chắn. Ở đây không có vô lăng.”

“Đúng vậy,” Lý Văn Bân mỉm cười, “Nhưng tôi có thể khiến nó dừng lại.”

Thanh chắn bị kéo hết mức xuống phía dưới, thiếu niên lập tức túm chặt dây an toàn bên cạnh. Tiếng rít của đoàn tàu trên đường ray vang lên chói tai, đoàn tàu gần như muốn tự sát khi phanh gấp ở tốc độ cực nhanh này. Lý Ái Manh không ngồi vững, đầu đập xuống bàn đau điếng. Thẩm Kinh Niên cũng lập tức ngã xuống đất, Lý Văn Bân lại càng chật vật hơn, trán va vào bệ lái khiến máu chảy càng nhiều.

Nhưng đoàn tàu vẫn không dừng lại.

Tốc độ của nó quá nhanh.

Đoàn tàu không thể giữ thăng bằng, toa phía trước vừa hãm phanh đã bị toa phía sau đẩy lên lắc lư dữ dội từ bên này sang bên kia. Cậu tóm chặt dây an toàn, nhưng ngay giây tiếp theo, cả đoàn tàu đã lật nghiêng, cuối cùng trật khỏi đường ray.

Nhưng tốc độ của đoàn tàu khi bị lật vẫn chưa hết. Hai khoang hành khách đầu tiên khá nhẹ nên bị bung ra nhanh hơn, thậm chí bị đứt tung ra khỏi toa chở hàng. Hết thảy đều xảy ra quá nhanh, không kịp phản ứng, Thẩm Kinh Niên chỉ cảm thấy choáng váng, xung quanh tối đen như mực.

Cuối cùng, khi mọi thứ đã ổn định, cậu mới có thể thả dây an toàn trong tay ra, đạp lên thành tàu để trở lại toa——

“Lý Ái Manh?”

“Tôi, tôi ở đây…” Lý Ái Manh bị va đập đến mức chảy máu đầu. Cô yếu ớt vươn một cánh tay, nửa người dán vào khe hở giữa bàn và ghế, “Kinh Niên, cứu tôi với, tôi…”

Thẩm Kinh Niên kéo cánh tay cô.

Trông cậu có vẻ mảnh mai nhưng sức lực không hề yếu, rất nhanh đã kéo được Lý Ái Manh ra. Lý Ái Manh gần như nghĩ mình sẽ chết, cô thở hổn hển một lúc mới nhớ tới Yến Ni mà mình vẫn luôn ôm lấy. Cô vội gạt những thứ đồ vương vãi, duỗi tay muốn kéo cả bạn nhỏ Yến Ni ra, nhưng…

Chiếc váy đỏ đẫm máu.

“Cô bé chết rồi.” Thẩm Kinh Niên che mắt Lý Á Manh, “Đừng nhìn, đều là giả thôi.”

Tất cả NPC trong toa tàu đều đã chết.

Trên sân ga, những người chơi được sắp xếp chờ đợi cũng kinh ngạc nhìn hai toa trượt và đâm sầm vào nhau.

“Rõ ràng còn chưa tới ba giờ…”

“Đội trưởng Lý sao vậy? Họ gặp chuyện gì rồi?”

“Mẹ kiếp, cốt truyện lần trước đầy giết chóc mà ông đây còn qua được, chẳng lẽ lần này lại phải bỏ mạng?”

Cho dù bất an và bối rối đến đâu, nhưng tất cả người chơi trên sân ga đều không có ý định đi đến hai toa tàu kia để giúp. So với việc giúp đỡ người khác, mạng sống của họ rõ ràng là quan trọng hơn. Khó khăn lắm, Thẩm Kinh Niên mới đưa được Lý Ái Manh ra ngoài. Vì bị lật nghiêng nên cửa ra ban đầu giờ đã biến thành cửa sổ trên mái nhà. Hai tay nắm lấy mép cửa, cậu đã trèo được lên trên, sau đó nắm cánh tay Lý Ái Manh, từ từ kéo cô lên.

Lý Ái Manh nhìn sân ga, gương mặt tràn ngập tuyệt vọng.

“Hu hu… làm, làm sao bây giờ đây. Chẳng phải chúng ta đã lên tàu một tiếng rồi sao, tại sao lại trở lại nơi này!”

“Lối ra không có trên tàu.” Thẩm Kinh Niên nhảy xuống, “Lại đây, tôi biết phải đi đâu rồi.”

“Gì cơ?”

“Đến kiểm tra các chuyến tàu ở đây đi.”

Trên cánh đồng lúa khô héo cách đó không xa cũng có một đoàn tàu màu xanh giống hệt nằm vắt ngang.

“Đây là một sân ga bỏ hoang và một đoàn tàu bỏ hoang. Những thứ chúng ta đã đi đều không có thật, vì vậy chúng ta sẽ không bao giờ thực sự rời đi được. Bất kể có dừng lại lúc nào thì lúc xuống, chúng ta nhất định sẽ quay trở lại đây…”

“Cái, cái gì đây?”

“Yêu cầu trên thẻ nhiệm vụ là rời khỏi nhà ga.”

“Đúng vậy, chính là cái kia…”

Thiếu niên quay lại, chiếc áo sơ mi hơi xộc xệch khẽ lay động trong gió, mái tóc hơi bết vào trán: “Nếu người nó yêu cầu rời khỏi nhà ga không phải là người chơi thì sao?”

Họ đi về phía một đoàn tàu đang nằm khác, những người chơi khác đương nhiên cũng đã thấy. Có người còn do dự, nhưng cũng có người đã lựa chọn tiếp tục. Có điều đoàn tàu nằm ngang này hơi phiền toái, phải leo lên đỉnh mới vào được khoang. Trước đây, ít nhất trong toa tàu còn có chỗ để bước lên, nhưng bây giờ Thẩm Kinh Niên chỉ có thể miễn cưỡng bám vào mép cửa…

“Cô đi trước đi.” Cậu không chần chừ ngồi xổm xuống, “Đạp lên vai tôi, đi đi.”

“Hả? Cái này…”

“Mau lên, không có thời gian để lãng phí đâu. Sau khi vào thì kéo tôi.”

Lý Ái Manh hít một hơi thật sâu, cuối cùng giẫm lên lưng Thẩm Kinh Niên.

Một dấu giày lập tức xuất hiện trên áo sơ mi.

Cô cảm thấy rất xấu hổ vì Thẩm Kinh Niên sạch sẽ và thanh tú như vậy, thế mà lại phải chịu sức nặng của mình. Đang loạng choạng bám vào thành toa xe, Thẩm Kinh Niên cũng đứng đã dậy và đưa được Lý Ái Manh vào. Bây giờ cô gái cũng đã nhanh nhẹn hơn, vừa vào toa đã bắt đầu bám để xoay người bò lên trên, vẻ mặt vì dùng sức mà trở nên hơi dữ tợn. Vừa bám, cô như vừa nghĩ đến điều gì đó, thở hổn hển hỏi:

“Có phải sắp có một đoàn tàu giống hệt tới đây không?”

“Có lẽ vậy, sao?”

“Tôi, tôi muốn kéo Yến Ni ra. Vừa rồi tôi đã không bảo vệ được cô bé. Thực sự… quá đáng thương!”

Thẩm Kinh Niên lên tàu, đá tung cánh cửa xe rỉ sét đã lâu không được sửa chữa.

Bên trong thực sự đã bị bỏ hoang.

Cậu nhảy xuống, bụi bay tán loạn khiến người khác không khỏi hắt xì. Nội thất trong toa tàu thực sự giống hệt nhau, chỉ có toa trước và toa sau là khoang hành khách, còn phần sau đều là toa chở hàng. Cậu bình tĩnh suy nghĩ, đồng thời kiểm tra từng ghế ngồi bên trong—

“A a a!!!” Lý Ái Manh hét lên.

“Chuyện gì vậy?”

“Cặp sách của Yến Ni!!!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp