Bị Boss trong thế giới kinh dị yêu thương đêm ngày

Chương 5: Nhà ga luân hồi – Vé một chiều


7 tháng

trướctiếp

“Kiểm tra xem đó có phải là một nhà ga có cùng phong cách kiến ​​trúc không?” Lý Văn Bân bình tĩnh ra lệnh, “Tôi thấy quãng đường vừa rồi thực sự đã đi, và tất cả đều theo một đường thẳng. Không thể có chuyện đi vòng và quay lại được.”

Người chơi cầm kính viễn vọng lập tức nhìn vào sảnh nhà ga, sau đó lắc đầu.

“Không, vẫn nhà ga đó.”

“Thi thể của người mới kia vẫn còn ở bên trong.”

Cốt truyện trong phó bản chưa bao giờ có chuyện đơn giản như lên tàu rồi xuống là hoàn thành nhiệm vụ, mấy người chơi lâu năm thực ra cũng có thể đoán được rồi. Chỉ có những người mới đến là tuyệt vọng, cảm thấy mọi thứ ở đây thật kỳ lạ và đáng sợ. Lý Ái Manh cũng run rẩy, ngay từ đầu cô đã không biết làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này rồi. Nếu họ không thể rời khỏi đây…

Chuyến tàu vừa rồi đã rời đi, và sân ga lại trống rỗng.

“Bây giờ là mấy giờ?”

“Năm giờ hai mươi phút, một tiếng nữa sẽ có chuyến tiếp theo.”

“Chuyến tiếp theo có thể rời khỏi đây không?” Một người mới tới lo lắng hỏi.

“Về cơ bản là không thể.” Lý Văn Bân cau mày và lấy tấm vé đục lỗ ra, “Hơn nữa… tôi e rằng chúng ta đã sử dụng hết lượt lên tàu rồi.”

“Là sao cơ?” Lý Ái Manh còn chưa hiểu, vội lấy vé ra hỏi Thẩm Kinh Niên bên cạnh.

Ngược lại, Thẩm Kinh Niên đã đoán được điều này. Cậu nhẹ giọng giải thích: “Đây là vé một lần, chúng ta đã dùng rồi. Nếu chuyến tàu tiếp theo đến, chúng ta không thể dùng vé này lên tàu được.”

“Sao có thể như vậy được, rõ ràng là cố tình bẫy người mà, chúng ta đã ra khỏi nhà ga đâu…” Lý Ái Manh như sắp khóc, “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ không thể ra ngoài sao? Nhìn chỗ nào cũng nguy hiểm quá…”

“À, đừng sợ, chúng ta cứ từ từ tìm manh mối.”

Những người chơi khác cũng bắt đầu nôn nóng bất an.

Một số người chơi mới đã ngồi trên mặt đất, suy sụp khóc lóc, chuyện kinh khủng như vậy đối với họ giống như một cơn ác mộng, họ chỉ hy vọng có thể thoát khỏi cơn ác mộng này càng sớm càng tốt. Những người chơi cũ thì bình tĩnh hơn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, một lần nữa nhìn về phía sảnh nhà ga nơi một người đã chết. Rõ ràng, nếu họ muốn lên tàu lần nữa để tìm manh mối thì phải đến sảnh để mua vé. Nhưng không ai trong số họ có tiền mặt, chỉ có thức ăn và nước uống.

“Đi hỏi trước đã.” Lý Văn Bân sắp xếp một đội nhỏ, “Xem chúng ta có thể trao đổi không.”

Thẩm Kinh Niên nghĩ nghĩ, cũng đi theo.

Manh mối để giải quyết nhiệm vụ nằm ở cô bé, và cô bé vẫn ở trên tàu. Sẽ chẳng có gì phải ngạc nhiên nếu chuyến tàu một giờ sau sẽ giống hệt chuyến tàu vừa rồi, nếu họ không tìm thấy chìa khóa, họ sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.

Lý Ái Manh hoảng sợ, không hiểu vì sao Thẩm Kinh Niên lại bước đến nơi kinh khủng đó, bên trong vẫn còn có người chết nằm lù lù đó mà! Cô muốn hét lên, nhưng Thẩm Kinh Niên lại nhẹ nhàng kéo tay cô, sau đó cô cứ ngơ ngác đi theo.

Phòng chờ của nhà ga còn đổ nát hơn sân ga.

Chiếc đèn chùm lung lay tưởng như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào, lan can sắt ở cổng soát vé cũng hoen gỉ. Cửa sổ đổ nát, chỉ có một người soát vé đang ngồi ngủ gật ở cổng. Là trung tâm của nhà ga, nơi đây chắc chắn có lối vào, nhưng cửa lớn đã bị bịt kín, cửa cuốn đã chặn hết đường ra vào. Thi thể của ông chủ công ty niêm yết kia đang vặn vẹo nằm trên mặt đất, thân thể dường như bị thứ gì đó đè chết.

Thẩm Kinh Niên liếc nhìn xung quanh.

Không phải kịch bản ở mọi thế giới đều đổ nát, cậu đã từng đến một khách sạn mới toanh rất xa hoa…

Cho nên,

“Đây là một nhà ga bỏ hoang.” Cậu nhìn những người chơi khác.

Khuôn mặt thanh tú và trắng trẻo của thiếu niên khiến lời nói của cậu chẳng hề có chút trọng lượng nào.

Rất nhiều người nghe vậy đều chỉ nhướng mày, đặc biệt là các thành viên của Long Hổ Bang. Ngoài họ ra, những người duy nhất đến sảnh nhà ga chỉ có Thẩm Kinh Niên và Lý Ái Manh.

“Cậu, đi hỏi xem làm sao để có vé.” Họng súng tối om nhắm thẳng vào Thẩm Kinh Niên.

Lý Ái Manh trừng to mắt.

Đương nhiên, khẩu súng này là của người chơi mới, giờ người đó đang ngoan ngoãn núp phía sau, không dám nhìn Lý Ái Manh cũng vừa mới đến không gian X như mình. Anh ta đã chọn tham gia Long Hổ Bang, và phải dâng tặng khẩu súng này mới miễn cưỡng khiến anh ta được bảo vệ.

Thẩm Kinh Niên rũ mắt, không chút sợ hãi.

Tất cả người chơi đều nhìn chằm chằm anh ta, nhưng lại không để ý tới ánh mắt đột nhiên tối sầm của người soát vé cách đó không xa.

“Các người không cần phải làm vậy.”

Cậu xoay người đi về phía trước, Lý Ái Manh cũng bị họng súng chĩa vào dính sát lấy cậu, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống. Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị chĩa súng vào, thực sự khiến người ta có cảm giác như trước sau gì cũng chết. Vẫn luôn sống trong một quốc gia pháp trị tốt đẹp, cô không thể hiểu được tại sao lại có đồng bạn như vậy, rõ ràng họ đều là “người chơi” mà?

Cô gái khóc đến mức toàn thân run rấy.

Nhưng Thẩm Kinh Niên vẫn lấy vé vừa rồi ra rồi lễ phép hỏi người soát vé: “Xin chào, tôi muốn mua một vé một chiều khác, có thể cho tôi đi qua được không?”

Cánh cổng mở ra.

Đơn giản đến khó tin.

Cậu bước vào sảnh và đứng trước cửa soát vé.

Người bán vé là một phụ nữ, cô ta chỉ ngẩng đầu nhìn Thẩm Kinh Niên: “Có bao nhiêu người?”

“Hai người.”

“Vé… ưu đãi đặc biệt, được rồi, lấy đi.”

Hai tấm vé giống hệt nhau trượt qua chỗ cậu.

Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, Lý Ái Manh sững sờ đến mức đứng ngây người cầm vé đứng trong sảnh. Thẩm Kinh Niên đi đến trước người chơi đã chĩa súng vào cậu trước đó, nhìn hắn bằng ánh mắt có phần thương hại.

“Được rồi, đã an toàn, các người có thể đi.”

“Cậu, rất giỏi.” Đối phương còn chưa nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Kinh Niên, thậm chí còn nheo mắt, bàn tay lướt qua tóc cậu, “Cậu ở phòng nào thế? Có rảnh thì cùng chơi chút?”

Thẩm Kinh Niên né tránh động tác tiếp tục chạm vào của hắn.

Cậu dẫn Lý Ái Manh trở lại sân ga, một đám người bên trong cũng bắt đầu bước vào phòng vé, nói rõ lý do mua vé.

Một tiếng gào thét vang lên.

Lý Ái Manh sợ tới mức tim như muốn nhảy ra ngoài, quay đầu lại liền thấy người vừa chĩa súng vào họ đang nắm lấy cổ tay phải, kêu lên đau đớn.

“Hắn hắn hắn… hắn bị mất tay rồi!”

“Đừng nhìn, nhìn sẽ gặp ác mộng.”

“Muốn mua vé không trả tiền sao?” Giọng nói sắc bén của người bán vé nghe như móng tay cào lên mặt kính, “Không có đâu!”

Không lấy được vé, đã thế cánh tay phải của hắn đã bị chặt đứt hoàn toàn, giờ đang đau đớn quằn quại trên mặt đất, giống như một con giun đất bị rắc muối. Phó bản này không ai có đồ sơ cứu, điều đó có nghĩa là tay của hắn thậm chí còn không có cơ hội được băng bó.

Hắn sẽ chết vì mất máu.

Hắn sẽ từ từ cảm nhận được đau đớn và tuyệt vọng, rồi chết đi trong nhà ga đổ nát này.

Những người còn lại hoảng sợ, nhưng may mắn thay, một người chơi đã nhanh trí đổi thức ăn và nước uống của mình để lấy vé một chiều.

Nhưng cái giá lại là toàn bộ đồ ăn nước uống.

Lý Văn Bân cau mày thật sâu.

Cốt truyện không thể kết thúc sớm được, họ đến đây vào buổi trưa, giờ trời đã sắp tối, nhiều người đã bắt đầu cảm thấy đói. Nếu tất cả họ đều đổi lấy vé tàu, điều đó có nghĩa là họ sẽ gặp nguy hiểm vì cạn kiệt thức ăn. Anh ta nhanh chóng quyết định và sắp xếp cho một nửa số thành viên đổi vé, trong khi nửa còn lại sẽ ở lại sân ga và không lên chuyến tàu tiếp theo. Về phần nếu không thể tìm thấy lối đi để hoàn thành nhiệm vụ——

Trên chuyến tàu vừa rồi, những NPC đó cũng có ba lô và thức ăn.

Họ có thể cướp.

Tàu chậm rãi đến, sau một hồi còi thì dừng lại ở sân ga. Người soát vé vẫn xuất hiện sau cánh cửa như trước, cũng cùng một tư thế cầm máy bấm vé.

“Kiểm tra vé.”

Đúng như anh ta đoán, toàn bộ chuyến tàu không có gì thay đổi.

Nam hành khách ngồi bên cửa sổ vẫn im lặng ngồi một mình, còn bà lão đang đọc sách vừa lật đến trang đầu tiên của chương. Cô bé vẫn ngồi ở ghế phía trước, đang rung chân xem lại sách giáo khoa. Nhưng lần này, Thẩm Kinh Niên chọn ngồi cạnh Yến Ni.

Lý Ái Manh hít sâu vài hơi, không thể tin là không có gì thay đổi.

“À… em tên Yến Ni, đúng không?”

“Hả? Sao chị biết tên em?” Cô bé ngẩng lên, ngơ ngác chớp mắt.

Lý Ái Manh cố gắng cười, “À… em xem, phù hiệu trên ngực em có viết kìa.”

Thẩm Kinh Niên lại lấy một miếng chocolate khác ra.

Cậu để cô gái ngồi trong, còn bản thân thì dựa bên hành lang. Tàu khởi hành, người đàn ông luộm thuộm ngồi phía trước lại đi vệ sinh, hơn nửa tiếng sau mới ra. Cặp kính của bà lão rơi xuống đất, và một đang ngủ gật khẽ cau mày chửi nhỏ vì một con côn trùng vừa bay qua. Người đàn ông lôi thôi nhìn một chút, ánh mắt dừng lại khi thấy Thẩm Kinh Niên.

Sau đó hắn không hề lôi kéo gì hết, mà ngồi lại vào chỗ của mình.

Đoàn trưởng một lần nữa kiểm tra vé.

Nhưng lần này, không có ai bị yêu cầu kiểm tra thêm cả.

Khi nhân viên đẩy xe bán đồ ăn tới, không ít người chơi đã cảm thấy đói khát. Trên xe đẩy có rất nhiều thứ, sữa, đồ uống, trái cây, bánh mì… thậm chí còn có mấy hộp mì ăn liền. Rất nhiều tờ tiền rải rác lộ ra trong ngăn kéo không đóng kín, đây đều là những thứ họ đang cần gấp——

“Trái cây, đồ ăn vặt, trà sữa… có ai mua gì không?”

Bằng giọng mệt mỏi, cô nhân viên đẩy xe qua trông rất có lệ. Ngoại trừ bà cụ mua nước suối gọi cô dừng lại thì những lúc khác, cô đều bước nhanh qua, không hề có ý định bán hàng. Nhưng vừa chuẩn bị đi hết toa thì một phát súng khiến cô ngã xuống đất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp