Bị Boss trong thế giới kinh dị yêu thương đêm ngày

Chương 4: Nhà ga luân hồi: Trở lại chỗ cũ (Cao trào mất khống chế)


7 tháng

trướctiếp

Hắn khẽ cười một tiếng, sau đó ấn luôn cặp mông no đủ loã lồ kia trên bàn điều khiển rồi đ* mạnh. Thẩm Kinh Niên không nén nổi tiếng rên rỉ, cơ thể xóc nảy tới mức chỉ có thể ôm chặt cổ đối phương mới có thể giữ thăng bằng. Lỗ nhỏ bị căng đầy, phần nhạy cảm bên trong liên tục bị cọ xát, mỗi lần đều rút ra nhiều tới mức tưởng chừng ra sắp rút hoàn toàn ra ngoài, sau đó lại đâm vào nơi sâu nhất.

Khoái cảm như sóng triều đánh úp lại.

“Ưm… hối… lộ…”

Cậu nhắm mắt lại, chủ động ngẩng lên hôn người kia.

Hậu huyệt lại bị đâm vào thật sâu, kích thích đến mức bắp đùi cậu không ngừng run rẩy.

Tình ái của họ dường như không có khúc dạo đầu nào cả, cứ vậy đi thẳng đến nơi mãnh liệt nhất. Tiếng thân thể va chạm rất rõ ràng khiến thiếu niên đang nhíu mi lập tức trào nước mắt. Cậu rúc vào ngực đoàn trưởng, nức nở đến khản cả giọng. Gậy thịt nhỏ phía trước không có gì chặn lại, dịch trắng đục cứ vậy chảy xuôi xuống dưới chân. Lỗ nhỏ bị cắm vào liên tục, và mỗi lần tăng tốc, tiếng rên rỉ nghẹt thở của cậu cũng trở nên quyến rũ và gấp gáp.

Người đàn ông còn muốn mút lấy môi cậu, thậm chí không cho cậu cơ hội rên rỉ, khiến những tiếng thở hổn hển kia đều biến thành những tiếng kêu khẽ run rẩy trong khoái cảm tột độ.

Phần thịt mềm mại trong lỗ nhỏ cũng run rẩy theo.

Cao trào khi xuất tinh chẳng là gì so với những động tác mà hậu huyệt phải chịu, cảm giác bị thâm nhập quá sâu khiến Thẩm Kinh Niên có ảo giác cơ thể mình bị mổ xẻ và mở ra trước mặt đối phương. Mật huyệt hồng nhuận co thắt, cậu ngẩng đầu muốn hét lên, nước mắt lăn xuống, hiển nhiên là không chịu nổi. Nhưng thắt lưng vẫn bị bóp chặt, không có chỗ trốn.

Hành khách tội nghiệp lại bị đoàn trưởng đ* vào mông.

Mạnh mẽ, thô bạo.

Thẩm Kinh Niên khóc lóc nỉ non, khuôn mặt thanh tú bị dục vọng nhấn chìm: “A… sâu quá… sâu quá…”

“Cuối cùng cũng kêu lên rồi?”

“A Niên, ta thích nghe em kêu lên như vậy.”

“Lại kêu lên nữa đi nào, em yêu.”

Bờ mông trắng nõn non mềm bị vỗ đến đỏ lên, Thẩm Kinh Niên run rẩy đạt cao trào, nhưng khoái cảm vẫn đang ập đến mãnh liệt. Cậu ôm chặt lấy người đàn ông, tư thế ỷ lại đó khiến đối phương vô cùng hài lòng. Bục lái tàu đã dần ẩm ướt, lỗ nhỏ hồng nhạt cũng dần chuyển sang màu đỏ dâm mỹ. Hậu huyệt ướt át, dịch nhầy không ngừng chảy ra, cậu khóc lóc rên rỉ trong vòng tay đối phương, cơ thể không chịu nổi mà thậm chí còn bắt đầu trượt xuống——

Nhưng ngay sau đó, đoàn trưởng đã thay đổi tư thế của bé cưng của mình, rồi từ phía sau cắm ngập vào giữa cặp mông non nớt.

Hai tay bị ấn lên bàn điều khiển, Thẩm Kinh Niên gần như không đứng nổi, đành phải kiễng mũi chân lên phối hợp với động tác của người đàn ông đang tiến vào trong cơ thể mình. Ý thức của cậu đã bắt đầu mơ hồ, khoái cảm quá mức khiến lý trí ngày càng buông lỏng, cậu chỉ có thể dựa vào bản năng chịu đựng cùng hưởng thụ khoái cảm trong giờ phút này. Hậu huyệt mềm nhũn, sau lưng in dấu hôn dày đặc, lan đến khắp cổ. Đoàn trưởng cúi xuống cắn dái tai cậu, sau đó mút cả vành tai——

“Đúng là đứa bé gái kia.”

“A Niên của ta vẫn luôn thông minh như thế.”

Thẩm Kinh Niên cố chống cánh tay, muốn hỏi thêm một chút: “Thế, thế đoàn tàu này, rốt cuộc sẽ đi tới nơi nào…”

“Đoàn tàu này?” Đoàn trưởng mỉm cười, vẻ mặt rõ ràng là đang rất vui vẻ, “Nó chẳng đi tới đâu cả.”

Thẩm Kinh Niên run rẩy, gậy thịt non mềm phía trước lại phun ra tinh dịch loãng.

Cậu biết đối phương mỗi lần sẽ kéo dài không dưới hai tiếng nên cũng đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc ân ái dài lâu này, đến khi mệt mỏi thì để người đàn ông ôm mình, ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, dạng chân ra cho hắn làm. Bờ mông bị tát đến run lên, thiếu niên rúc vào bờ vai hắn, khuôn mặt hồng hào áp vào chiếc áo khoác dạ màu xanh hải quân khiến làn da trắng nõn trở nên dịu dàng. Chiếc áo sơ mi cũng bị xé toạc, hai bên vai lộ ra ngoài, chỉ có một chiếc khuy ở bụng dưới vẫn đang cố gắng duy trì sự liên kết của bộ quần áo. Bàn tay to lớn tùy ý vuốt ve lên xuống, thỉnh thoảng còn cố ý chạm vào nơi giao hợp, sau đó dọc theo lối vào đút thêm một ngón tay ——

Mặt thiếu niên càng lúc càng đỏ hơn.

Cậu lên đỉnh quá nhiều rồi, thật… không chịu nổi nữa…

Không được…

“A Niên, ta cho phép.” Dường như người đàn ông đã đoán được điều gì đó, hắn cố ý ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng thì thầm.

Gần như ngay lập tức, Thẩm Kinh Niên mím chặt môi sụt sịt một tiếng, vật nhỏ đang ngẩng lên giữa hai chân cậu cũng run lên, sau đó phun ra nước tiểu.

Đồ khốn!

Đối phương sung sướng cười to, rất hài lòng với bộ dạng người yêu mình lại bị chịch đến mức không tự chủ được nữa.

Đợt sau cùng là mãnh liệt nhất, cậu bị đẩy lên ghế sofa và bị xâm phạm trong tư thế nguyên thuỷ nhất. Lỗ hậu gần như mở toang, hình thù vật cứng cứ hiện ra ở bụng dưới. Thân thể bởi vì không khống chế được run rẩy cùng khoái cảm mà muốn thoát ra, nhưng eo lại bị ép chặt, mông cũng bị đ* tới mức rung lên. Đoàn trưởng tham lam nhìn cậu nhân viên đã hoàn toàn mất khống chế trong vòng tay mình, nếu không phải cốt truyện vẫn cần tiếp tục, hắn sẽ không bao giờ kết thúc lúc này.

Tinh dịch nóng bỏng phun ra, mang theo hơi thở nồng đậm của hắn, gần như bao trùm cơ thể Thẩm Kinh Niên.

Thiếu niên thở hổn hển, bụng nóng bừng run rẩy, vẫn còn hơi co giật, nhưng ít nhất… lần này đã kết thúc.

Đoàn trưởng rút gậy thịt bị xối ướt của mình ra, Thẩm Kinh Niên cũng gian nan ngồi dậy. Cậu ngước lên nhìn đối phương, rõ ràng mình đã bị hắn làm tới mức chật vật, thế mà người kia vẫn chỉnh tề, thậm chí còn chẳng có mồ hôi.

“Anh, quá xấu rồi.”

Cậu khẽ oán trách, nhưng rồi lại chủ động mở đôi môi mềm, hôn lên gậy thịt còn nóng bỏng kia.

Cuối cùng người đàn ông cũng thoả mãn thở dài một tiếng.

Lý Ái Manh đứng chờ bên ngoài, sốt ruột muốn điên rồi.

Cô sợ giây tiếp theo, tiếng hét của Thẩm Kinh Niên sẽ phát ra từ toa xe trước mặt, giống như vị tổng giám đốc công ty niêm yết đã mất mạng lúc đầu. Đây là “người chơi” duy nhất mà cô nói chuyện khi đến nơi này, cô không muốn Thẩm Kinh Niên gặp nạn chút nào. Nhưng sợ hãi khiến cô không có dũng khí đẩy cửa toa xe, chỉ có thể ôm ba lô, thỉnh thoảng đi tới an ủi Yến Ni bên cạnh cũng đang hơi bất an.

Nhưng mười phút sau, cửa toa xe mở ra.

Thẩm Kinh Niên vẫn nguyên vẹn bước ra ngoài, không bị thương, không tử vong.

Bây giờ thì tất cả người chơi đều ngạc nhiên rồi.

Lý Văn Bân một lần nữa đẩy đẩy kính, dùng ánh mắt suy tư nhìn đối phương. Phía sau Thẩm Kinh Niên là đoàn trưởng, đương nhiên, lúc này hắn đã khôi phục lại khuôn mặt tầm thường kia.

“Tiếp tục kiểm tra vé.”

Thẩm Kinh Niên trở lại chỗ ngồi của mình và nhẹ nhàng thở ra.

“Trời ơi, cậu đã về rồi, cậu không sao chứ?” Lý Ái Manh như sắp khóc, “Tôi còn tưởng cậu sẽ có đi mà không có về, cậu ở trong đó thế nào? Cái, cái người kia có gây khó dễ gì cho cậu không?”

Thân thể Thẩm Kinh Niên vẫn hơi mệt mỏi, đặc biệt là hai chân, giờ phút này còn đang không ngừng run rẩy. Gần ba tiếng đồng hồ đó chỉ là mười phút bên ngoài, nhưng không có nghĩa là tất cả những gì cậu đã chịu đều là giả. Cậu thực sự đã bị làm trong ba tiếng đồng hồ, rất thô bạo và mãnh liệt…

Thậm chí tinh dịch trong hậu huyệt còn đang chảy xuống theo tràng đạo.

Cậu cau mày, cố gắng co người lại trong giây lát để cảm giác chảy ra không còn rõ ràng nữa: “Không sao, vừa kiểm tra kỹ lại một lần nữa thôi.”

“Tốt quá rồi, làm tôi sợ chết khiếp, hu hu…” Lý Ái Manh vô thức nức nở, “Hy vọng có thể lập tức xuống xe rồi hoàn tất nhiệm vụ. Tôi, tôi muốn hỏi xem làm sao để về nhà…”

Thẩm Kinh Niên vỗ vai cô an ủi, sau đó nhìn sang bé gái bên cạnh, ánh mắt suy tư.

Chuyến tàu đã đi tổng cộng ba giờ.

Khi thông báo đã đến địa điểm, tất cả người chơi đều vui mừng. Con tàu kiểu cũ kêu kẽo kẹt trên đường ray nhà ga, và cuối cùng dừng lại trên đường ray theo tiếng sáo báo hiệu. Các bánh xe thậm chí còn bắt tia lửa trên đường ray, đốt cháy cỏ khô xung quanh.

Nhưng khi cỏ khô cháy hết, tia lửa cũng biến mất.

Các thành viên của Long Hổ Bang vẫn là những người đầu tiên xuống xe.

Lúc xuống xe không có soát vé, trừ người chơi ra thì tất cả các NPC vẫn ngồi tại vị trí của mình, không có bất kỳ phản ứng nào cả. Lý Ái Manh đương nhiên muốn cùng Thẩm Kinh Niên đi xuống, nhưng khi đứng dậy, cô không nhịn được hỏi đứa trẻ mà mình đã kéo tới đây. Trong mắt cô, Yến Ni khác với các NPC khác, đó là đứa trẻ duy nhất.

“Em muốn đi đâu vậy nha? Đi một mình thế có an toàn không?”

“Cảm ơn chị, Ni Ni muốn đi học, tạm biệt chị.” Cô bé ôm cặp sách, trong miệng còn đang ngậm chocolate mà Thẩm Kinh Niên cho, quai hàm hơi phồng lên.

Thẩm Kinh Niên cũng dịu dàng xoa đầu cô bé, dặn cô bé chú ý an toàn.

Mọi người xuống xe.

Nhưng đúng lúc xuống xe, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

Bởi vì… họ đã trở lại nhà ga ban đầu!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp