Edit: Trúc Linh

Hai vợ chồng nhà họ Khương đều phải đi làm công cho nên Khương Thành và Đường Diệu sắp xếp lại đồ trong nhà lại một chút, mấy đồ mới săn được trên núi và cả sọt quả hạnh phải đưa vào phòng của ông nội Khương. Mọi người không ai ở phòng đó cả có điều cũng không thiếu chỗ nào.

Mấy đứa bé ngồi ở trong sân đang mấy động tác nho nhỏ kêu lên: “Chú ba, thím ba!”

Đường Diệu rửa sạch mấy quả hạnh sau đó chia cho mỗi đứa một cái, mấy tên nhóc xếp hàng ngồi ăn nhấm nháp.

Đứa lớn nhất đó là Tiểu Miêu, cậu bé rất hiểu chuyện, vẫn đang do dự chần chờ xem không biết có nên lấy đồ của thím ba hay không? Bọn họ đều hiểu được nhà của chú ba và thím ba rất nghèo. Khương Thành nhìn thấy được sự lo lắng đó của đứa cháu trai lớn của mình nên mở miệng: “Cho các con thì các con cứ cầm lấy mà ăn, con nít con nôi đừng suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt.”

Nhà họ Khương có tổng cộng là bốn đứa con. Người con trai cả tên là Khương Sơn, có vợ là Chương Thải Hồng, hai người họ sinh ra được con trai lớn là Tiểu Miêu, năm nay bảy tuổi, lúc sinh Tiểu Miêu ra, cơ thể của thằng bé không được tốt nên muốn dùng nhũ danh là “Miêu” vì nghe rằng mèo có chín cái mạng. Ông nội Khương cứ thế dùng nó làm tên cho cậu bé. Sau đó Chương Thải Hồng sinh được một đôi long phượng, lúc đó vừa đúng lúc ông nội Khương rủ cậu em vợ của con trai cả là Chương Hà Diệp lên núi bắt một con gà rừng, cho nên đứa anh trai nhỏ gọi là Gà Rừng, vì ông nội Khương có bắt được thêm con cá trở về nên đứa con gái sau gọi là Tiểu Ngư. Hai đứa bé năm nay sáu tuổi.

Người con trai thứ hai là Khương Hải, có vợ tên là Vương Xảo. Hai người họ sinh ra được hai người con trai, đứa lớn tên là Tiểu Hổ năm nay sáu tuổi so với đôi long phượng của anh cả thì lớn hơn ba tháng, lúc sinh cậu bé ra nghe đồn bên vùng núi phía Tây có rất nhiều côn trùng nên ông nội Khương lập tức gọi cậu bé là Tiểu Hổ. Sau khi sinh đứa thứ hai gọi lè Tiểu Báo! Cả hổ cả báo vừa nghe thấy đã biết đó là anh em với nhau. Tiểu Báo ít hơn Tiểu Lang của người con trai thứ ba một tuổi, lớn hơn Tiểu Đường Đường một tuổi, năm nay cậu bé đã bốn tuổi rồi.

Người con trai thứ ba là Khương Thành, lấy vợ tên Đường Diệu. Con trai đầu là Tiểu Lang năm nay năm tuổi. Lúc sinh cậu bé có truyền thuyết về con sói ở vùng núi phía Tây… Đúng vậy, trình độ đặt tên của ông nội Khương chính là như thế đó. Đến nỗi Tiểu Đường Đường khi sinh ra có đôi mắt to lấp lánh vốn dĩ gọi là nai con nhưng sau đó Khương Thành xuất ngũ về nhà đã kịp kéo con gái của mình về từ ‘thế giới động vật’, anh ấy bảo vợ mình họ Đường nên lấy theo âm đó gọi con gái là Tiểu Đường Đường.

Người con trai út, cũng là người con trai thứ tư là Khương Lâm, năm nay hai mươi mốt tuổi, vẫn còn đang độc thân.

Vì thế Tiểu Đường Đường là cô bé duy nhất trong nhà bọn họ không bị ông nội Khương dùng chiêu ‘độc chết’.

Bảy đứa bé ngồi cùng với nhau, đứa lớn nhất năm nay bảy tuổi, đứa bé nhất năm nay ba tuổi, mấy đứa cùng nhau ngồi ăn quả hạnh ngọt xớt, ngoan ngoãn nhìn chú ba thím ba giết gà làm thỏ… Và còn cả… Lột da rắn…

Khi lột da rắn ra rất ghê rợn, rất khó chịu và rất dọa người nhưng mấy đứa nhóc đó không ai chịu đi cả, tất cả đều ở lại chảy nước miếng chờ được ăn, hận không thể mau mau đến tối bắt đầu vào bữa cơm chiều.

Nhà bọn họ không có ai giàu có cả, lần đầu được ăn thịt gà là nhờ chú ba đưa tới đây, mỗi người một miếng không có nhiều hơn. Nhớ lại lúc trước cũng đã lâu lắc lâu lơ rồi nhưng cũng không nghĩ ra bản thân đã được ăn khi nào cho nên ai cũng muốn đêm nay được ăn thỏa thích, ăn nhiều thịt, bỏ vào miệng thật nhiều, chỉ mới nghĩ đến đó thôi mà mọi người đã cảm thấy cực kỳ vui mừng cực kỳ phấn khích!

Tiểu Đường Đường ngồi bên trái anh nhỏ Tiểu Lang của mình và chị Tiểu Ngư ngồi bên phải cô.

Cô kéo tay của hai người đó, nhỏ giọng nói: “Mẹ của em là người mẹ dịu dàng nhất quả đất!”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Mấy người con trai nhìn về phía thím ba đang dùng tay nhanh nhẹn chặt con rắn ra, sau đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tiểu Đường Đường, ai cũng cảm thấy lời nói của cô rất đúng, không ai thấy không đúng!

“Mẹ dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà làm vậy mà hai đứa các con đã làm gần xong rồi?” Chương Hà Hoa vội vàng trở về đã nhìn thấy Đường Diệu đang chặt rắn, trách cứ nói: “Sao con có thể làm mấy chuyện này chứ hả? Cơ thể của con mới tốt lên một chút đã gây chuyện có phải không? Nếu con lại ngất đi hay bị gì đó nữa thì không phải lão Tam phải hầu hạ con cả đời ư? Con đừng có mà làm khổ con trai của mẹ nữa! Mai đi đi, đợi cơ thể tốt hẳn rồi hãy làm việc. Chẳng lẽ sau này còn thiếu việc cho con làm à?”

Bà quay đầu lớn giọng gọi lên: “Vợ của lão Đại, vợ của lão Nhị đâu? Ra đây!”

Tiếng gọi này có lẽ cả thôn đều nghe thấy được, giọng thét chói tai nhức óc vô cùng.

“Nhanh nhanh về mà làm việc đi, đi ra ngoài để ấp trứng à?”

Đường Diệu biết tính tình của Chương Hà Hoa nên cô ấy không dám cãi cọ, im lặng đi rửa sạch tay rồi tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống. Quả nhiên hai người chị dâu nhanh chóng về kịp. Chương Thải Hồng chưa đi vào sân đã xắn tay áo lên: “Con tới đây, con tới đây!”

Vương Xảo: “Con cũng về giúp mọi người đây.”

Hai người vừa vào cửa đã nhìn thấy mấy con vật hoang dã đó, ngay lập tức ánh mắt trở nên dại ra, hai cô con dâu cũng biết tối nay sẽ có món trên núi ăn nhưng trăm triệu lần không ngờ là có nhiều như thế.

Đôi mắt của Vương Xảo dính chặt lên con gà rừng, con thỏ và con rắn kia không dứt!

Chương Thải Hồng thì nói lắp bắp: “Đây, đây đây… Đây là chỗ đồ ăn mà đêm nay sẽ ăn ư?”

Ngay cả giọng nói cũng thay đổi, mang theo sự không tin tưởng nồng đậm.

Chương Hà Hoa nhìn hai người đang đứng như cọc gỗ ở trước cửa, a một tiếng rồi vênh váo tự đắc nói: “Sao nào? Hai đứa con ngại thức ăn nhiều quá nên không muốn ăn?”

Chương Thải Hồng nhanh chóng nói: “Có ăn chứ ạ! Có ăn có ăn.”

Vương Xảo cũng điên cuồng gật đầu theo, đôi mắt của cô ấy căn bản không thể rời khỏi số đồ ăn đang ở trong chậu kia, cô ấy không nói chuyện bước chân đi lên cái vèo, nhanh tay cầm đồ vào phòng bếp sợ chậm một bước thì Chương Hà Hoa sẽ đưa mấy món này vào miệng mà ăn sống luôn!

Chương Hà Hoa trợn tròn mắt mắng: “Trời ạ! Mấy đứa chậm thôi! Có phải chết đói đâu?”

Đường Diệu: “Mẹ, lúc con và anh A Thành đi lên núi còn hái được không ít quả hạnh, đưa đến đây cho mẹ một ít, mọi người đã ăn cả rồi còn phần mẹ nữa đó ạ.”

Quả này đã chín nên không thể để được, Đường Diệu cũng không phải là người keo kiệt, cho nên cô ấy đã đưa một phần ba số quả hái được qua đây. Quãng đường đáng đi ba bước thì Chương Hà Hoa chỉ đi hai bước, quả nhiên bà tìm thấy quả hạnh đang nằm trong rổ.

Tính đi tính lại có lẽ tầm năm mươi sáu mươi quả.

Bà ngạc nhiên nhìn Đường Diệu hỏi: “Sao lại nhiều như vậy?”

Có điều bà cũng không chờ Đường Diệu trả lời đã đưa rổ vào trong phòng mình để cất rồi.

Tiểu Báo lộc cộc bước lại gần, vẻ mặt lấy lòng: “Bà nội, con muốn ăn…”

Chương Hà Hoa: “Giờ cho con ăn cho no để lát nữa không ăn thịt có đúng không? Vậy con cứ lấy quả hạnh ăn đi…”

Lời còn chưa nói xong thì Vương Xảo đã nhanh nhẹn đi từ bếp vào phòng, một tay kẹp con trai Tiểu Báo dưới nách một tay kéo cửa lại không thèm con trai đang duỗi chân hay co chân là cẩn thận cười: “Mẹ, thằng bé ăn thịt!” Sau đó lập tức đưa con trai nhỏ cho con trai lớn là Tiểu Hổ: “Giữ thằng bé cho tốt!” Rồi lại vèo vèo đi vào phòng bếp, tiếp tục bận rộn với đống thịt đó.

Động tác mau đến mức không thể tưởng tượng được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play