Edit: Trúc Linh
“Ông nội, con đến thăm ông đây. Là do đứa cháu gái như con không hiếu thuận lâu như thế mới tới thăm ông, ông có trách con không?”
Đường Diệu quỳ gối trước mộ ông nội, đôi mắt ngập nước, ánh lên sự đau khổ miên man: “Không phải là cháu gái không nhớ ông mà là do con không thể tới được. Con bị bệnh ông à, con bị bệnh từ lâu rồi. May mắn, may mắn là có anh A Thành. Nếu không nhờ có anh ấy thì con chắc chắn đã từ giã cõi đời này từ lâu. Con vẫn nhớ lúc trước con quyết định gả cho anh A Thành, ông có hỏi con rằng anh ấy có đáng để cho con phó thác cả đời hay không? Lúc đó con nói rất đáng giá. Ông cũng đã nói với con cho dù là tình cảm như thế nào thì cũng phải trải qua trắc trở mới có thể phát hiện ra tấm chân tình của người khác, tất cả phải để thời gian chứng minh. Lần thứ hai ông hỏi con, con đã do dự, đã chần chờ, con không trả lời ông. Nhưng ngày hôm nay, ngay lúc này, con quỳ gối nghiêm túc nói với ông một tiếng anh ấy xứng đáng. Anh A Thàng là người đàn ông tốt, anh ấy đáng để cho con dựa dẫm cả đời, đáng để cho con yêu anh ấy. Ông nôi, con hứa con sẽ sống tốt, sau này ông cũng không cần phải lo lắng cho con nữa rồi!”
Một trận gió nhẹ thổi qua làm cành cây đung đưa tạo thành một bản nhạc êm tai xoa dịu lòng người.
Nước mắt của Đường Diệu rơi xuống khiến cả gương mặt của cô ấy ướt đẫm, cô ấy vuốt ve tấm bia mộ sao đó kính cẩn, nghiêm túc lạy ba cái.
Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường cũng dập đầu theo mẹ của mình.
Đứng một lúc lâu thì Đường Diệu lau nước mắt nước mũi, nói với vẻ chắc chắn: “Chúng ta đi về thôi.”
Khương Thành ôm lấy cô ấy nhỏ giọng an ủi: “Ngoan nào, đừng khóc nữa, khóc thành như thế thì hai đứa con sẽ rất đau lòng cho em đấy.”
Đường Diệu cúi đầu nhìn về phía hai đứa nhóc đang cầm hai bàn tay của mình, quả nhiên đôi mắt của hai đứa bé đang hiện lên sự lo lắng nồng đậm. Tiểu Đường Đường nắm bàn tay nhỏ lại, xoắn vào quần áo, vừa nắm vừa nhéo.
Đường Diệu ngồi xổm xuống, vuốt ve gương mặt của hai con.
Tiểu Lang: “Mẹ đừng khóc.”
Tiểu Đường Đường cũng nói thì thầm: “Không khóc không khóc.”
Đường Diệu cười tươi nói: “Được, mẹ không khóc!”
Cô ấy vỗ vào mông của hai đứa nhỏ rồi nói: “Nào, để bố bế hai đứa con nhé, chúng ta đi về nhà!”
Trước kia khi ông nội của Đường Diệu và Đường Diệu cùng nhau sống ở lưng chừng núi nhưng sau khi ông ấy mất thì Đường Diệu đưa ông ấy vào sâu trong núi để chôn. Vì thế người bình thường rất khó để tìm được chỗ sâu trong này chứ đừng nói gì đến đứa nhóc mấy tuổi ngay cả người trưởng thành thì cũng khó đi.
“Mẹ, mẹ bế.” Tiểu Đường Đường giơ hai cánh tay lên muốn Đường Diệu bế.
Đường Diệu lắc đầu nói: “Tiểu Đường Đường ngoan nhé, để bố bế con, chờ lát nữa mẹ sẽ hái quả hạnh cho con ăn nha?”
Vừa nghe đã thấy ngon, nước miếng nhỏ nước dãi, vẻ mặt của Tiểu Đường Đường lập tức vui vẻ: “Con ngoan nhất!”
“Đi thôi nào!” Khương Thành bế hai con heo nhỏ lên tay, một nhà bốn người cùng đi ra núi. Chưa đi được bao xa đã đến tới bóng cây, đây là chỗ mà bọn họ vừa thấy lúc nãy. Do không phải là ngày dỗ của ông nội cho nên Khương Thành dù hay lên núi thì cũng không phát hiện ra cây này đã có quả để ăn.
Thực ra trên cây cũng không có nhiều quả chỉ mọc tập trung ở trên ngọn mà thôi, Khương Thành thả Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường xuống, sau đó cùng Đường Diệu hái quả hạnh. Không lâu sau, trên cây mới có vài quả đã trở nên trống rỗng, những quả hạnh được hái xuống.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Cùng lúc đó trong sọt của Khương Thành cũng đã đầy một nửa.
Anh ấy lấy hai quả trong sọt ra, lau vào áo và đưa cho hai đứa nhóc nói: “Nào, vừa đi vừa ăn thôi hai con.”
Tiểu Đường Đường không chờ nổi nữa bèn đưa lên cắn một miếng, ngay lập tức vị ngọt lan đầy trong khoang miệng của cô, cô mở to hai mắt ra nhìn, gật đầu liên tục: “Bố ơi, cái này ăn ngon!”
Cô mới nói xong câu đó thì Tiểu Lang đã ăn xong một quả hạnh rồi.
Đường Diệu lại đưa cho cậu một quả nữa bảo: “Ăn hai quả là được, ăn nhiều quá cũng không tốt. Ăn nhiều có hại cho cơ thể đó.”
Tiểu Lang là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, cậu gật đầu: “Dạ mẹ.”
Đường Diệu lau lau quả hạnh sau đó đưa đến bên miệng Khương Thành, Khương Thành nhìn vợ mình một cái cúi đầu cười, sảng khoái cắn một miếng thật to: “Vợ của anh đút cho anh ăn đúng là càng ngọt hơn.”
Bỗng nhiên gương mặt của Đường Diệu đỏ lên, trừng mắt liếc Khương Thành một cái.
Rất nhanh, Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường đã biết vì sao mẹ không chịu bế hai đứa bé. Bởi vì, thật ra là mẹ có chuyện cực kỳ quan trọng cần làm!
Đường Diệu là một người thợ săn rất tốt, cả đoạn đường thu hoạch được hai con thỏ và một con rắn không có độc. Thậm chí đến ngay cả quả trứng của con gà rừng cũng lấy được, bên trong ổ có hơn mười hai quả trứng lớn đó! Hơn nữa, lúc sau còn có thêm ba con gà con, có thể nói cả nhà bọn họ đã được mùa!
Tiểu Lang vô cùng vui mừng: “Hóa ra trong núi có nhiều đồ ăn ngon như thế!”
Bởi vì mỗi ngày không có đủ đồ ăn để ăn no nên điều Tiểu Lang mong muốn nhất đó chính là có nhiều thức ăn để ăn.
Đường Diệu: “Mặc dù trong núi có nhiều nhưng ở đây cũng rất nguy hiểm. Nếu không thì người trong thôn đã sớm lên đây để tìm đồ rồi, Tiểu Lang, con nói xem có đúng không?”
Ngay lập tức Tiểu Lang gật đầu: “Con biết ạ, bố đã từng nói không thể tự lên núi một mình, như thế là nguy hiểm.”
“Nguy hiểm, rất nguy hiểm.” Tiểu Đường Đường như con vẹt nhái lại lời nói của anh trai mình.
Đường Diệu cười cười nhìn về phía chồng, anh ấy đã dạy con rất tốt, cực kỳ tốt. Thật ra Đường Diệu và Khương Thành không nói sai một chút nào, Đường Diệu có thể lên núi mà bắt được nhiều con mồi như này ngoại trừ bản năng thợ săn mạnh mẽ do bản thân đã được tôi luyện khi ở trên núi ra thì còn có một nguyên nhân khác đó nữa là người bình thường không dám lên núi săn mồi.
Không ai đi săn cho nên trên núi mới có nhiều con vật cho cô ấy săn bắt.
Mặc dù ngọn núi này ở trong thôn bọn họ nhìn không lớn lắm nhưng chiều dài của núi cứ kéo mãi chưa dứt, núi toàn là núi hết nơi này đến nơi khác. Cực kỳ nguy hiểm. Ba năm trước khi có thiên tai mọi người ai cũng nghĩ là mình sẽ chết đói nên lên núi đi hái rau dại dự trữ, có khi còn tìm được đường sống. Bởi vậy nên đập nồi dìm thuyền cứ thế mà đi lên chỉ tiếc rằng nhiều người có đi mà không có về.
Lúc ấy có mấy thôn quanh đó có ít người chết vì đói nhưng lại có rất nhiều người mất mạng vì đi lên núi tìm đồ ăn.
Cho nên nếu muốn có thể sống mà không bị chết đói thì phải đến lưng chừng núi săn bắt là được tuyệt đối không đi vào sâu hơn, tuyệt đối không đi lên cao hơn. Như cậu của Khương Thành là một người thợ săn lão luyện vào núi cũng suýt bị mất mạng may lúc đó gặp được ông nội Đường.
Mộ của ông nội Đường tương đối sâu cho nên Khương Thành không dám đi tới thường xuyên, cơ bản chỉ lên vào ngày giỗ hằng năm mà thôi. Bởi vì có đưa theo hai đứa nhỏ nên từ trước đến nay anh ấy đều căng dây thần kinh lên, vội vàng bái tế sợ con dã thú nào đó sẽ nhảy vồ ra. Cũng nhờ thế mà cũng khó để bắt mồi.
Lần nào cũng giống như lần nào, lấy ít chứ không lấy nhiều.
Lần thu hoạch này bọn họ không muốn để bị lộ, Đường Diệu hái nhiều rau dại bỏ lên mặt trên của sọt để che đậy, sau đó chặt thêm hai bó củi xách đi. Người khác đứng từ xa nhìn cũng không thể nhìn ra cái gì.
Lúc bốn người về đến nhà từ xa đã thấy mấy cậu nhóc đang cố gắng ném đống củi vào trong nhà!
“Tiểu Hổ!” Đường Diệu kêu to.
Tiểu Hổ mới nghe thấy giọng nói đã muốn chạy đi nhưng Đường Diệu đã nói to hơn: “Tiểu Hổ, con qua đây!”
Mấy đứa bạn của Tiểu Hổ cho rằng Đường Diệu muốn nổi giận mắng bọ chúng cho nên đã nhanh chân chạy đi không thèm quan tâm đến ‘tình nghĩa anh em’ gì cả.
Còn Tiểu Hổ thì do dự một lúc cuối cùng rón rén cẩn thận đi tới bên cạnh Đường Diệu, giọng nói nhỏ nhẹ gọi một tiếng: “... Thím ba.”
Đường Diệu nhìn Tiểu Hổ sau đó thở dài nói: “Đã cao như này rồi cơ à?”
Tiểu Hổ lo lắng đến mức không dám cử động.
Đường Diệu: “Chuyện của quá khứ đã qua rồi, khi đó con còn nhỏ nếu giờ đã biết sai thì thím ba sẽ không truy cứu nữa!”
Tiểu Hổ ngẩng đầu lên, nhìn Đường Diệu sau đó hốc mắt đỏ ửng, nước mắt cứ rơi xuống tạch tạch!
“Con xin lỗi thím ba!”
Đường Diệu: “Được rồi, được rồi, khóc cái gì mà khóc, nam tử hán đại trượng phu là không được khóc đâu đó!”
Đường Diệu xoa đầu cậu nhóc nói: “Con nói cho bà nội của con tối nay chú và thím sẽ qua đó ăn cơm.”
Tiểu Hổ nhanh chóng gật đầu: “Dạ!”
Đường Diệu cong người xuống, ghé sát vào tai Tiểu Hổ, nói nhỏ nhẹ: “Tối nay có món núi rừng ăn đó.”
Tiểu Hổ mở to hai mắt ra vì ngạc nhiên, lúc nãy còn khóc lóc ỉ ôi giờ đôi mắt hồng lại trừng lớn vì niềm vui bất ngờ này.
Đường Diệu: “Đi thôi!”
Tiểu Hổ dạ một tiếng rồi chạy vèo vèo.
Đường Diệu lấy lại tinh thần nhìn Khương Thành đang cười như không cười với cô ấy, Đường Diệu: “Năm đó thằng bé chỉ mới bốn tuổi cũng không phải là cố ý cho nên với tâm tư áy náy của tên nhóc thì em không muốn thể hiện ra là mình nhỏ nhen đâu.”
Thực ra không phải là cô ấy không giận chỉ là Đường Diệu cũng biết Tiểu Hổ đã biết sai hơn nữa còn tự trách rất lâu, thậm chí còn có ý nghĩ bản thân phải nhanh lớn để có năng lực bù đắp cho cô ấy. Nếu thằng bé không hối hận thì cô ấy có thể lựa chọn không tha thứ nhưng bây giờ đây cô ấy biết bản thân không thể làm được, Đường Diệu không thể dùng cả đời chỉ để trách móc một đứa trẻ như Tiểu Hổ.
“Anh vẫn luôn biết em là người tốt.”
Khương Thành nhìn vợ của mình bằng ánh mắt tràn ngập tình yêu: “Khương Thành anh có thể cưới được Đường Diệu em làm vợ là do kiếp trước anh có thể tích đức nhiều.”
Đường Diệu: “Anh đừng nói bậy, em mới là người may mắn!”
Tiểu Đường Đường nhìn bố rồi lại nhìn mẹ sau đó cất giọng sữa của mình lên nói: “Con trai yêu con gái, con gái yêu con trai, xấu hổ quá đi!”
Khương Thành và Đường Diệu: ….
Cô bé này đúng là bạo dạn mà!
Đường Diệu: “Cô nhóc xấu xa!”
“Em gái không xấu!” Tiểu Lang cực kỳ bảo vệ cho em gái, cậu bé giơ bàn tay nho nhỏ nắm lấy tay Tiểu Đường Đường, nghiêm túc nói: “Em gái không xấu, em gái rất đẹp!”
“Được, em gái không xấu.”
Một nhà bốn người đi vào nhà, vừa đi vào đã lấy đống củi được ném ngổn ngang quanh sân, cái này là do Tiểu Hổ làm. Đường Diệu cười cười, thu dọn đống củi sau đó cô ấy xử lý đống thức ăn mà hôm nay đã thu hoạch được, nấu bốn quả trứng gà lên.
“Giờ đã buổi chiều rồi, giữa trưa chúng ta chỉ ăn quả hạnh nên ăn trứng gà lót dạ đã. Buổi tối lại ăn thịt có được không?”
“Được ạ!” Hai đứa nhóc giơ hai tay cầm đôi tay của Đường Diệu, đôi mắt dán chặt lên quả trứng gà.
Đường Diệu thấy hai đứa như thế thì động tác càng nhanh hơn, một lát sau trứng hà đã được luộc chín, trứng gà này lớn hơn trứng gà bình thường một bòng, hai đứa nhóc cứ nhìn chằm chằm vào nó.
Đường Diệu bóc vỏ bốn quả trứng xong, sau đó bỏ vào hai cái chén: “Hơi nóng một chút, để nguội đã rồi ăn, mỗi người một cái.”
Cô ấy vừa xoay người đã thấy Khương Thành xử lý xong hai con gà.
Đường Diệu dặn dò: “Để lại một con thỏ, một con gà và một con rắn không có độc kia lại, lát nữa chúng ta sẽ đưa qua cho mẹ ở bên kia. Ba năm rồi mới được ăn bữa cơm đoàn viên.”
Động tác trên tay Khương Thành dừng lại, quay đầu nhìn Đường Diệu.
Giọng nói của Đường Diệu lộ ra vẻ hờn dỗi: “Em cũng không phải là người không biết trước sau!”
Cô ấy đi lên một nước, bỏ một quả trứng gà vào trong miệng Khương Thành, Khương Thành: “!!!!”
Anh ấy lẩm bẩm gì đó muốn phun ra thì Đường Diệu nhét lại: “Không được phun ra, cả nhà ai cũng phải ăn!”
Cô ấy nói xong thì cúi đầu cắn một miếng trứng: “Đấy, anh xem, em cũng ăn rồi!”
Hai người nhìn nhau cười.
Tiểu Lang ghé vào cạnh cửa thấy bố mẹ đã ăn thì vui vẻ quay lại: “Nào chúng ta cũng ăn thôi!”
Tiểu Đường Đường và Tiểu Lang mỗi người vây quanh cái chén nhỏ, mỗi người một quả trứng, khuôn mặt nghiêm túc trịnh trọng, hai đứa bé không ăn một mồm to như bố mẹ, mà chỉ cắn từng miếng nhỏ, vừa nhấm nháp vừa cảm nhận hương vị của hạnh phúc.
Trứng gà nóng hầm hập cực kỳ ngon!
“Anh trai, đây là lần đầu tiên em được ăn trứng gà luộc đấy.” Tiểu Đường Đường ăn xong, ợ một cái nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn.
Tiểu Lang gật đầu: “Anh cũng thế! Đúng là ăn rất ngon!”
Món ăn ngon nhất đó là — Trứng gà luộc!