Edit: Trúc Linh

Khóe miệng của Chương Hà Hoa run rẩy, mắt trợn trắng một lúc rồi đi vào nhà.

Tiểu Báo bị mẹ làm cho chổng mông lên trời, gãi gãi đầu ngốc nghếch không hiểu gì, người em gái họ là Tiểu Đường Đường nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thịt ăn ngon hơn quả hạnh.”

Tiểu Báo vỗ đầu, không hiểu lắm.

Tiểu Hổ ngước cổ lên trời: “... Em trai ngu ngốc quá!”

“Ăn quả hạnh no thì em sẽ không ăn thịt được nữa đó.” Tiểu Ngư vẫn luôn là một người chị tốt bụng, đối xử với em trai em gái đều rất dịu dàng.

Tiểu Báo bừng tỉnh, hiểu ra, kêu một tiếng rốt cuộc đã hiểu được: “Em muốn ăn thịt!”

Ba nàng dâu nhà họ Khương đều là những người nấu cơm rất ngon, với công phu của mình chỉ một chốc lát sau đã bay mùi thơm ngào ngạt khắp căn nhà, bốn phía đều là mùi thịt phưng phức. Từ xa cũng có thể nghểnh cổ lên để ngửi được.

Vừa ngửi thấy thôi đã thấy nhỏ nước miếng vì thèm rồi.

Lúc đầu mấy người đàn ông nhà họ Khương cũng không nghĩ rằng mùi thơm này xuất phát từ nhà của mình mặc dù biết là sẽ có thịt để ăn nhưng không có bao nhiêu hy vọng đối với chút ít đó có điều ai mà ngờ được càng ngửi mùi thơm ấy cứ bay thẳng vào mũi.

Bố Khương chần chừ một lúc rồi nói: “Sao bố cứ cảm thấy mùi này hình như… Là của nhà chúng ta nhỉ?”

Đứa con trai cả của nhà họ Khương hít hít mùi càng hít càng cảm thấy thèm, anh ta lắc đầu nói: “Có thể là nhạ họ Đào ở bên cạnh chúng ta đấy.”

Nhà họ Đào cũng được xem như là nhà có điều kiện, hai đứa con gái được gả vào chỗ tốt có thể trợ cấp cho cả nhà khá nhiều, cho nên mấy đứa cháu trai của nhà họ có chế độ ăn uống mạnh mẽ hơn nhà của người khác. Đôi lúc sẽ làm thịt ăn những lúc như thế hận không thể lấy cái quạt thật to quạt cho mùi hương bay đi khắp nơi khoe khoang rằng nhà mình rất tốt.

Mấy người là thể loại phiền phức như thế đó.

“Cái gì mà của nhà họ Đào chứ? Chắc chắn là của nhà ta! Không phải Tiểu Hổ đã nói rồi sao? Hôm nay nhà chúng ta có mấy món thịt hoang ăn đó.” Khương Lâm cảm thấy bố và anh cả của anh ta không thông minh tí nào độ hiểu biết lại kém xa anh ta! Anh ta đi lên vài bước nói: “Mau mau, chúng ta cũng mau đi về đi.”

Vừa nói chuyện vừa đi.

Là đàn ông hơn hai mươi tuổi rồi mà còn như đứa nhóc thèm ăn đúng là hiếm có ở trong nông thôn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Có điều thấy anh ta chạy như thế khiến cho mấy người khác cũng tin rằng nhà mình có thịt ăn cũng nhanh chóng bước nhanh trở về nhà.

Quả nhiên, vừa về đến cửa nhà, suýt chút nữa lão Khương đã ngã xuống đất, ông ta giữ chặt tay của con trai lớn nói: “Đúng là nhà mình rồi.”

Mùi thơm này bay xa vạn dặm.

Thấy bố Khương đã trở về, Đường Diệu nhanh chóng đứng dậy, gọi một tiếng: “Bố.”

Sau đó là nhìn về phía Khương Sơn và Khương Hải, nói: “Anh cả, anh hai.”

Thấy vợ của lão tam đã tốt lên nên bố Khương cũng vui mừng: “Được được được, tốt là được rồi.”

Hai người anh cũng giống như vậy, nhà họ Khương của bọn họ đã lâu rồi chưa có cảnh đoàn viên náo nhiệt như này.

“Lão Tam, chú đang làm gì vậy?”

Khương Thành ngồi ở trong sân bện sọt, anh ấy nói: “Rổ trong nhà không đủ dùng, đúng lúc em đang rảnh rỗi nên đang làm thêm vài cái.”

Bố Khương im lặng nhìn con trai đan thành hình bất tứ, yên lặng ngồi xuống, lấy đồ từ trên tay của anh Khương Thành nói: “Để bố làm nữa.”

Động tác cực kỳ thành thạo, vòng một vòng lại thêm một vòng nữa.

Tiểu Đường Đường đứng ở một bên nhìn, hình như đã hiểu ra chuyện gì đó, cô lên tiếng: “Ồ… Hóa ra bố bện lâu như vậy vẫn chưa xong là vì không bện được, hóa ra bố cũng không biết làm!”

Khương Thành: “......”

Một nhóm người nhà họ Khương: “.....”

Đường Diệu nín cười, bế cô con gái lên, chọc chọc gương mặt nhỏ của cô, nói: “Không được làm bố mất mặt có biết chưa?”

Tiểu Đường Đường ngã xuống đầu vai của Đường Diệu cười ha hả.

Tiểu Lang đưa đôi mắt hâm mộ nhìn em gái được mẹ bế lên. Cậu nhớ mang máng, khi bản thân còn rất nhỏ rất nhỏ mẹ cũng bế cậu giống như thế này. Nhưng sau khi mẹ xảy ra chuyện cậu không còn được bế nữa, giờ cậu đã là một nam tử hán, muốn giúp bố chăm sóc mẹ và Tiểu Đường Đường.

Đường Diệu không thấy được vẻ mặt của con trai nhưng Tiểu Đường Đường thấy được, cô vẫy vẫy tay bảo: “Anh trai, mẹ cũng muốn ôm anh trai!”

Đường Diệu cúi đầu thấy ánh mắt hâm mộ của con trai, con người ta hơn hai tuổi thì vẫn đang được bố mẹ chăm bẵm nhưng lúc đó cậu đã phải quan tâm, lo lắng cho Tiểu Đường Đường. Cho đến bây giờ đã trở thành dáng vẻ hiểu chuyện như này. Trong lòng Đường Diệu trở nên chua xót, cô ấy cúi đầu lập tức bế con trai lên, mỗi tay một đứa nói: “Mẹ bế cả hai đứa.”

Khương Thành không thể nào yên tâm về cơ thể của Đường Diệu, nói: “Em có thể bế được không?”

Đường Diệu gật đầu, hai con mắt sáng lấp lánh, cô ấy nói: “Em bế được!”

Bố Khương đang bện rổ, giương mắt nhìn một nhà bốn người của đứa con trai thứ ba thân mật, hốc mắt nóng lên, quay lưng lại lấy tay lau đi rồi mới quay lại với vẻ mặt vui tươi hớn hở tiếp tục bện rổ.

Một nhà của lão tam khổ sở suốt bao năm cuối cùng cũng được hạnh phúc!

Cả nhà họ Khương bắt tay vào nấu những món thơm lừng khiến cho mấy nhà xung quanh cảm thấy khó chịu, mùi thơm này làm cho ai nấy cũng phải thèm thuồng nhỏ dãi, tiếng ồn ào kêu gọi muốn ăn thịt, tiếng trẻ con la lên không ngừng nghỉ. Có điều mấy nhà ở xa thì còn đỡ, còn nhà họ Đào ở cách vách mới thấy khổ.

Vốn dĩ Đào thái thái không thích Chương Hà Hoa, sau đó Khương Thành không chịu cưới Tiểu Nha của nhà bọn họ cho nên bà ta vừa tức giận vừa đau gan. Mấy năm nay nhà họ Khương liên tiếp xảy ra chuyện. Nào là Khương Tiểu Miêu chỉ là một con ma ốm, đứa con cả của nhà họ Khương đi lên núi bị ngã gãy chân, giờ người vẫn chưa còn ổn! Đường Diệu vì khó sinh mà lâm vào hôn mê.

Vì thế mà tâm tình của bà ta rất tốt, trởi cao đúng là có mắt nhìn! Cảm thấy cuộc sống sau này càng ngày càng tươi đẹp.

Ở sau lưng bà ta thường xuyên đi nói với người khác rằng nhà họ Khương đã cưới sao chổi về.

Không phải nhà họ Khương nguyện ý cưới Đường Diệu sao?

Nhìn đi, tai họa đã tới rồi.

Đường Diệu cứ như thế mà hôn mê ba năm trời, nhưng bỗng dưng đồ sao chổi đó lại tỉnh!

Làm sao Đào thái thái có thể nuốt trôi cục tức này?

Nhưng càng giận hơn đó chính là ngay lúc này!

Nhà bọn họ còn dám nấu thịt ăn!

Nhà bọn họ dám nấu thịt mà ăn!!

“Bà nội, con muốn ăn, con cũng muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt.” Mấy đứa cháu trai lăn lộn xuống đất khóc lóc, tròng mắt của Đào lão thái chuyển động, nói: “Các con chờ bà nội!”

Bà ta thích công nhân hơn là nông dân, thích ăn thịt hơn là ăn cá, thích đưa mực ống Trịnh ra rồi gọi đứa cháu mười một tuổi tới làm. Có lần bà ta còn đi đánh ghen với một người có vết sẹo ở trên mặt chỉ vì chồng mình giúp đỡ người đó.

Đào thái thái càng tức hơn, bà ta chỉ trộm trứng của bọn họ có một lần mà nhà bọn họ có thể nói tới mười năm có đúng không?

Bà ta ngẩng cổ lên, lạng giọng nói: “Mặc kệ là ở dưới đất hay ở dưới núi, nếu đã là đồ vật ở trong thôn thì phải lấy ra chia đều cho mọi người sao nhà các người có thể độc chiếm như thế? Nhà các người đang làm sai trái với quy luật của xã hội chủ nghĩa đấy!”

Khương Thành cười lạnh một tiếng: “Vậy bà đi tìm đại đội trưởng tới đây! Bà bào đại đội trưởng mở họp đi. Có nhà ai bắt được con hoang nào thì chia cho nhà bà một chén, đừng để mọi người làm sai với quy luật của xã hội chủ nghĩa, bà đi nói đi! Nào, đi tìm đại đội trưởng nói cho mọi người ở đại đội, nói là do bà nói như thế. Đừng ở đây lãng phí thời gian mau đi đi.”

Bà ta mà dám nói thì sẽ trở thành cái gai trong mắt toàn đại đội.

Thời buổi này, có nhà ai bắt được con cá, con gà mà không giữ lại cho nhà mình ăn đâu?

Chia ư? Một con gà được mấy miếng thịt, chia cho ai giờ?

Đào thái thái im lặng: “Cái đồ nhãi ranh nhà mày! Mày…”

Chưa kịp mắng người xong, đã nghe thấy Đường Diệu nhẹ nhàng mở miệng: “Anh A Thành, anh đừng so đo với bà ta. Chúng ta không nên tức giận với người thiếu hiểu biết, chỉ biết nói bậy.”

Mọi người nhất trí với Đường Diệu.

Đường Diệu vẫn nhẹ nói: “Con gà này là nuôi ở mộ phần của ông tôi trước khi tôi xảy ra chuyện, bản thân mình bị hôn mê ba năm nên đành phải để ở đó. Giờ tôi cũng không muốn nuôi nữa nên đưa nó trở về làm thịt ăn, không được sao?” Cô ấy ra vẻ nghiêm trang: “Mỗi nhà có thể nuôi một con gà, tôi cũng xem như là không vượt mức nha.”

Tất cả đều chìm vào im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi: “....”

Đào thái thái thiếu chút nữa đã ngã xuống, giơ ngón tay run run chỉ vào Đường Diệu: “Mày mày mày….”

Đường Diệu cười tủm tỉm tiếp tục: “Thím Đào, nếu như thím thèm thì có thể giết con gà của mình mà ăn.”

Cô ấy móc một con dao ra, ánh mắt trầm xuống: “Nếu thím không nỡ thì tôi sẽ giết giúp thím.”

Bộp!

Đào thái thái ngã xuống từ trên ghế cao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play