Edit: Dứa

Đường Diệu tỉnh rồi!

Tin tức này có thể so với đạn nguyên tử, lập tức bùng nổ khắp đồn Hướng Dương.

Chuyện này phải nói từ buổi sáng lúc bắt đầu làm việc, sáng sớm đi làm, bà Đào ở trong ruộng lớn tiếng rêu rao: “Ôi trời ơi, toàn cơ thể của tôi, đều không thoải mái, tối hôm qua ngủ không ngon!”

“Ôi, bà già họ Đào bây giờ vẫn lợi hại như vậy mà!”

Có vài người đã kết hôn có tuổi nhưng chạy mặn đều không kiêng. Mồm miệng càng không giữ kín, trực tiếp chế giễu.

Bà Đào cũng không giận, xì một tiếng khinh miệt, nói: “Nào có, lão cẩu nhà tôi ngược lại ngủ rất tốt, khổ thân tôi, ngủ nông, bị tiếng động của sân kế bên làm tỉnh giấc, vậy sao ngủ được.”

Nhà lão Đào và nhà lão Khương là hàng xóm, mặc dù nói sân bên trái bên phải, nhưng chung sống tương đối tồi tệ. Bà Đào là người xấu xa, Chương Hà Hoa lại là người hung dữ. Cả hai đều vô cùng gai mắt đối phương. Sau đó cả hai cả đời đều không qua lại với nhau, vì lão Tam Khương Thành.

Con gái của Đào gia Đào Tiểu Nha đã nhìn trúng Khương Thành từ lâu, không phải Khương Thành thì không gà. Nhưng Khương Thành lại nhìn trúng cháu gái Đường Diệu của người thợ săn già chạy nạn đói đến, kết hôn trong sự thân mật. Khiến nhà lão Đào ngay cả ý định giết người cũng có.

Sau đó, Đào Tiểu Nha gả cho nhà lão Mã là một người tốt trong thôn, mà Đường Diệu lại xảy ra chuyện trở thành người vô dụng sống dở chết dở liên lụy đến Khương gia. Điều này thật sự khiến nhà lão Đào phun ra được cục tức.

Bà Đào luôn luôn chế nhạo Chương Hà Hoa, cho dù mỗi lần đều bị Chương Hà Hoa nghiền ép, bà ta cũng vui!

Con gái của bà ta sống tốt, bà ta cũng vui vẻ!

Nhà lão Khương, là có sao Tang Môn vào nhà, không tốt!

Thế vậy chưa được, bà ta lại bắt đầu: “Mấy người cũng không biết đấy thôi. Đứa thứ ba của nhà lão Khương cách vách, đêm hôm khuya khoắt về nhà mấy lần, đập cửa ầm ầm!”

Một bác gái thấy bà ta giả vờ ra vẻ, cười trêu ghẹo: “Thật sự đập của ầm ầm à, hay là bà lại ở chỗ góc tường nào đó nghe được!” 

Từ khi hai nhà Khương Đào trở thành hàng xóm, bởi vì chuyện bà Đào ở góc tường nghe ngóng, đã đánh không biết bao nhiêu lần. Trong đại đội này không ai không biết!

“Cái gì mà do tôi nghe lên? Hừ! Tôi thích nghe chuyện nhà của bọn họ sao? Một nhà quỷ bệnh nghèo nàn, có thể so với nhà chúng tôi sao. Bà nhìn thử đại đội này có mấy nhà ở riêng chứ! Lại có mấy nhà con cái chưa kết hôn đã ra ở riêng chứ? Nghèo nàn sa cơ thất thế, nhiều khi liếc mắt nhìn một cái cũng sợ dính xui xẻo.” Tuy rằng con cái của bà Đào không nhiều bằng Chương Hà Hoa, nhưng bà ta tự cảm thấy người nhà mình đều khỏe mạnh, tốt hơn nhiều so với Chương Hà Hoa. - Ngọc Anh T Y T

“Bà là cái đồ không có lương tâm, sáng sớm đã nghe thấy bà trình bày chuyện nhà chúng tôi ra rồi! Cả nhà bà mới là toàn quý bệnh nghèo nàn! Bà là đồ già mà không chết, bà không nghèo, bà không nghèo mà đến nhà chúng tôi trộm trứng chim à? Thật sự là buồn cười chết người! Cả ngày quấy rầy con dâu, nhìn chằm chằm nhà hàng xóm để trộm đồ, loại người như bà còn không gặp báo ứng chắc? Không gặp báo ứng là do ông trời bất công! Cái gì mà nửa đêm đập cửa ầm ầm, chứ không phải bà muốn nhân lúc nhà chúng tôi đều ngủ rồi, chuồn đến sân nhà tôi trộm đồ à? Ôi trời má ơi, mọi người nên khóa kỹ cửa nhà mình lại, không chừng đến lúc nào đó, đã bị thứ chó nào đó tay chân không sạch sẽ chuồn vào cửa đó! Nếu thật sự trộm trứng chim, còn có thể mắng chửi lấy lại. Nếu là cướp đàn ông, vậy chính là thiệt thòi lớn đó. Mọi người đừng cho rằng sự trong trắng của người đàn ông không phải sự trong trắng...”

Mọi người đều đang trong ruộng cày bừa vụ xuân, nghe thấy lời này, mọi người cười vang.

Việc đồng áng quá mệt mỏi, xem mấy người phụ nữ cãi nhau, cũng là một thứ giải trí không tệ. Ngay cả mấy em gái thanh niên trí thức vẫn đang yên lặng xem việc cũng gần như không nhịn được nở nụ cười.

Bà Đào tức giận, đưa tay muốn đánh người, lúc trước bà ta không dám, mấy năm này sống tốt hơn, khiến bà ta có sức lực. 

Chương Hà Hoa lại không phải người hèn nhát, đừng thấy bà nhỏ gầy hơn bà Đào, nhưng nhắc đến đánh nhau, từ nhỏ đến lớn bà đánh nhau chưa từng thua.

Thua?

Không tồn tại!

Bà là một người nhanh nhẹn gặp là đón, ngay vào lúc bàn tay của bà Đào đánh đến, bà nghiêng người một cái, sau đó trong nháy mắt nắm lấy tóc của bà Đào, chân của bà cũng theo đó cong lên đá mạnh một cái, bà Đào bịch một tiếng quỳ xuống.

Bà ta đưa tay đánh lại Chương Hà Hoa, Chương Hà Hoa bị kéo lấy quần áo, bà không để ý chút nào, một tay túm đầu, một tay dứt khoát giữ chặt người bà ta đấm lên: “Đến đây, không phải muốn đánh nhau sao? Nào, ai không đánh người đó là cháu trai! Thật sự cho rằng bà đây dễ bắt nạt hay sao? Đêm hôm khuya khắt bà trèo đến đầu tường nhà tôi, ở sau lưng miệng miệng tiện trình bày chuyện nhà tôi! Tấm lòng bà đây thiện lương, tâm hiền lành người cũng tốt, nhịn bà một lần lại một lần. Nhưng tôi thấy bà thật sự coi sự khoan dung của tôi trở thành thứ vốn có của bà rồi! Hôm nay tôi sẽ để bà biết sự lợi hại của nắm đấm! Xem bà cái đồ già đầu có còn miệng tiện nữa không!”

“Tôi nói sai chỗ nào à? Một nhà các người là quỷ bệnh nghèo nàn, đứa cháu trai lớn nhà bà có bệnh không, con dâu thứ ba có bệnh không, sao bọn họ còn mặt mũi mà sống chứ, sớm chết sớm siêu sinh... A!”

Chương Hà Hoa một quyền đánh vào miệng bà ta, bà Đào lập tức cảm thấy một dòng máu tanh, miệng chảy máu, mơ hồ cảm thấy răng giống như lỏng ra.

“Cái đồ tú bà độc ác nhà bà, tôi cho bà nguyền rủa cháu trai của tôi à, để bà nguyền rủa con dâu của tôi à, mồm thối như vậy, tôi giúp bà rửa sạch miệng một chút!” Chương Hà Hoa đưa tay nắm lấy đất, trực tiếp nhét vào trong miệng của bà Đào.

Lúc này bà Đào không mắng được cái gì nữa, bà ta giãy dụa.

Hai người đánh thành một đoàn, mấy cô vợ trẻ cô gái mới lớn ở xung quanh không một ai dám bước lên can ngăn! Hai người phụ nữ đánh nhau đến lợi hại, ai cũng không dám đi lên! Hơn nữa, không thấy vợ của con trai lớn của Chương Hà Hoa đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm hay sao?

Ai dám đi lên can ngăn, không chừng sẽ bị cô ta đánh! 

Nhưng cũng do bà Đào miệng tiện, nguyền rủa con trai người ta chết sớm, người ta không trực tiếp đánh người đã là không tệ rồi! 

“Mấy người làm gì vậy! Mau kéo người ra! Nhanh lên!” Không biết ai tìm đội trưởng đến. Đội trưởng đến rồi, mọi người cũng lớn gan hơn lên can ngăn, ngược lại Chương Hà Hoa cũng không hiếu chiến, bà thoải mái thả bà Đào ra, chạy về phía đội trưởng: “Đội trưởng, chuyện này thì anh phải làm chủ cho chúng tôi! Bà Đào đêm hôm khuya khoắt trèo đến đầu tường của nhà chúng tôi, không biết có phải nhìn trúng người đàn ông của tôi hay không! Cứ như vậy, bà ta còn ở sau lưng khua môi múa mép nguyền rủa cháu trai của tôi chết sớm! Người phụ nữ lòng dạ độc ác, tôi giờ đã biết thế nài gọi là người phụ nữ lòng dạ độc ác rồi! Đội trưởng anh nhất định phải chủ trương đòi lại công bằng cho chúng tôi! Nếu không tuyết rơi tháng sáu*, có oan khuất lớn!” 

(*Dị tượng tuyết rơi tháng 6 chỉ những câu chuyện huyền thoại được lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, tuyết rơi tháng 6 thường báo hiệu oan tình. )

Đội trưởng bị bà tấn công lảo đảo một bước, khóe miệng co giật, nói nhanh: “Được rồi, đừng nói hươu nói vượn, bà ta sao có thể nhìn trúng người đàn ông của bà chứ. Bà con xa không bằng láng giềng gần*, gần như ầm ĩ một trận rồi. Sau này nhà lão Đào đừng miệng tiện leo đến cổng đến cửa trêu chọc quấy rối người khác; nhà lão Khương cũng không được động tay động chân; đều là người làm việc cho tôi, bây giờ là lúc cày bừa vụ xuân, nếu như làm lỡ chuyện lớn trong ruộng thì tính sổ ai bây giờ? Mỗi người lùi một bước, làm việc làm việc thôi!”

(*”Bà con xa không bằng láng giềng gần” giống như câu tục ngữ của Việt Nam mình: “Bán anh em xa mua láng giềng gần” có ý nghĩa rằng tình cảm ruột thịt xa xôi không bằng tình cảm láng giềng gần gũi.)

Đại đội trưởng không thích nhất là xử lý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của mấy người phụ nữ có chồng, bình thường gặp phải mấy người phụ nữ lôi kéo đánh nhau, sẽ trực tiếp đánh mỗi người năm mươi bảng lớn, trách mắng một chút là xong chuyện.

Chương Hà Hoa chiếm được lợi thế, không những đánh bà Đào một trận, còn có thể nhìn thấy trên ngón tay của bà còn có tóc của bà Đào! Làm người thắng, được nói một câu cũng... Vẫn ổn!

Bà rộng lượng: “Đội trưởng đã nói như vậy, vậy tôi không chấp nhặt với bà ta nữa, bản chất của tôi không giống với bà ta.”

Bà Đào bị đánh một trận lại nghe thấy lời này của bà, bị treo lên đánh nhưng chưa tức giận đến bất tỉnh! Đều là người trong một thôn, ai mà không biết ai cơ chứ! Nhưng cho dù từng vô số lần nhận thức được năng lực chiến đấu của Chương Hà Hoa, mỗi lần thấy bà nổi bão, vẫn khiến người khác cảm thấy tim gan run rẩy, càng đừng nói, người lần đầu tiên nhìn thấy.

Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy.

Lúc tối hôm qua bị bỏ lại trong phòng lớn, sáng nay Tiểu Đường Đường lại theo chị họ Tiểu Ngư cùng ra ngoài hái rau bày tỏ, đây thật sự là lần đầu tiên!

Tuy nói cô vẫn luôn biết bà của cô là một người dũng mãnh, nhưng ở nhà cùng lắm chỉ thấy bà vỗ đầu, đá mông, tuyệt đối không ngờ rằng, sức chiến đấu của bà cô lại cao như vậy.

Bà của tôi, lợi hại quá!

Không hổ là mẹ chồng của nữ chính.

“Đại đội trưởng, anh mau đi xem thử, Xuân Ni Nhi ầm ĩ muốn ly hôn!” Một người phụ nữ nhà nông vội vàng chạy đến, đội trưởng vừa nghe thấy, nhổ một ngụm nước miếng, cũng không nói thêm cái gì, vội vàng rời đi.

Bà Đào còn muốn nói chuyện hẳn hoi với đại đội trưởng, muốn được bồi thường một chút! Ai biết anh ta lại tùy tiện như vậy tìm một lý do thì lập tức chạy, điều này lại khiến bà ta tức giận chao đảo mấy cái, nhổ đất trong miệng ra sạch sẽ, thì nhìn thấy một con nhóc gầy nhỏ đứng cách đó không xa nhìn bà ta.

Bà ta liếc mắt thì nhận ra, đây là con gái nhỏ là sao Tang Môn của nhà lão Khương.

Bà ta xoay chuyển tròng mắt vẩn đục, kéo giọng nói: “Ô! Đây là cháu gái nhỏ của nhà lão Khương phải không? Sao lại đến đây? Vì mẹ của mày sắp không xong rồi à? Thật đáng thương, đây là một đứa trẻ không có mẹ!”

Chương Hà Hoa vừa đi được mấy bước, nghe thấy cái thứ già đầu này lại miệng tiện, phi nhanh chạy đến, một cái bạt tai vung xuống, chát một tiếng, mạnh mẽ!

“Cái đồ miệng tiện chơi đến chết nhà bà! Tôi cho phép bà ở trước mặt đứa trẻ nói linh tinh à!” Tay nam tay mười*, lại thêm hai cái tát.

(*Làm mấy việc cùng lúc, ý chỉ tát hai bên cùng lúc.)

Tiểu Đường Đường yên lặng lùi về sau một bước, sợ giống như cá ở trong chậu. Cô cảm thấy khắp người bà của cô tỏa ra từng luồng khí hùng hổ___ khí chất Vương Bá*!

(*Vương Bá: niên hiệu của chính quyền do lãnh tụ nông dân Hoàng Sào lập nên vào đời Đường, Trung Quốc, năm 878 – 880.) 

“Cái đồ chết tiệt nhà bà, còn không để người khác nói sự thật hay sao? Người vợ đó của con trai bà là mệnh chết sớm! Báo ứng, đây là báo ứng!” Bà Đào bị đánh gào khóc vẫn  mắng người khác.

“Bà mới chết sớm, lòng dạ của bà xấu xa đè bẹp con bê cũng không chết, người khác đam chết à?”

Hai người lại bắt đầu hiệp hai.

Ai cũng không chú ý đến, một cái máy cày vào trong thôn, máy cày dừng ở bên cạnh, đám người đang nháo nhào ồn ào, lập tức dừng lại. Một giọng nói trong trẻo truyền đến: “Mẹ ơi!”

Giọng nói này không tính là lớn, nhưng có máy cày, là cái duy nhất trong đại đội, không dễ dàng mượn được, nên rất hiếm lạ.

Sự chú ý của mọi người từ trên máy cày cuối cùng chuyển đến trên người ngồi trên máy cày.

Trên máy cày là Khương lão Tam và Khương lão Tứ, mà người phụ nữ yếu ớt ngồi dựa trong lòng của Khương lão Tam, nước da tái nhợt trắng tuyết, mặt mày thanh tú. Trên người cô đắp một cái chăn lớn, trên đầu còn đội một cái mũ dày kiểu nam.

Cải trang như vậy, thật khoa trương. 

Nhưng người này, sao lại có hơi quen mắt...???

Người phụ nữ nhìn thấy Chương Hà Hoa, cười yếu ớt, lại gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”

“Ô!!! Đây là, đây là... Nhà thằng ba mà.”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người mở to hai mắt, nghẹn họng nhìn trân trối.

Ngay sau đó, chính là tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc.

“A a a a a a...”

Chương Hà Hoa chống thắt lưng, cười lạnh liếc nhìn bà Đào và những người khác, cảm thấy sự bực bội tức giận đến buồn nôn trong ba năm đó trở thành hư không, bà vô cùng thoải mái: “Con dâu thứ ba của tôi tỉnh rồi!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play