Edit: Dứa

Đồn Hướng Dương đã lâu không được náo nhiệt như vậy, tin tức Đường Diệu tỉnh lại giống như một cơn gió, lập tức đã thổi khắp đồn Hướng Dương. Mỗi người gặp mặt câu đầu tiên sẽ là: “Nghe nói gì chưa? Cái người vô dụng của nhà lão Khương tỉnh lại rồi.”

Không quan tâm có quen hay là không quen, gặp nhau câu đầu tiên sẽ chính là như vậy.

Lại nói tiếp, Đường Diệu là một người dù ở đồn Hướng Dương, thậm chí ở Công xã trong huyện cũng nghe thấy.

Đường Diệu không có người nhà mẹ đẻ, cô ấy và ông của cô ấy từ mấy năm trước đã chạy nạn đến đây, ông của cô ấy là một thợ săn già, nói là lúc ba mẹ cô ấy lên núi bị con hổ cắn chết, quê hương lại mất mùa, lúc này mới đến đồn Hướng Dương an cư lạc nghiệp. Hai người ở lưng chừng núi làm một căn nhà gỗ nhỏ để ở, cũng không có đất đai, dựa vào việc săn thú mưu sinh. 

Sau đó, ông lão cũng vào năm đầu tiên Đường Diệu lập gia đình mà qua đời. Mà Đường Diệu lúc sinh con ngoài ý muốn rơi vào hôn mê, ba năm cũng không tỉnh lại. Nhà mẹ đẻ của cô, vốn không có một ai có thể dựa vào, nếu như Khương gia độc ác một chút, cô căn bản cũng không có đường sống.

Ai đã từng nghĩ qua, Khương Thành thật sự là một người tốt, cô ấy hôn mê nhiều năm như vậy, anh ấy lại chưa từng từ bỏ, thậm chí từ bỏ tương lai tốt đẹp để trở về chăm sóc cô ấy, người như vậy thật sự không thể tìm được người thứ hai. Nhiều người nói Đường Diệu tốt số, gặp được Khương Thành; cũng có nhiều người nói Đường Diệu số khổ mới không có phúc hưởng.

Tóm lại, mặc dù bản thân Đường Diệu hôn mê cái gì cũng không biết, nhưng cô vẫn là một người nổi tiếng của đồn Hướng Dương.

Mà bây giờ, cô ấy tỉnh lại rồi. 

Một tháng hai tháng ba tháng...

Một năm hai năm ba năm...

Vào lúc mọi người cảm thấy Đường Diệu nhất định sẽ không tỉnh lại, cô ấy, đã tỉnh lại!

Mặc kệ bên ngoài nghị luận như thế nào, Khương Thành với Đường Diệu vẫn còn tĩnh dưỡng, không ngăn cấm được nhiều người có lý do muốn quấy rầy, đuổi hết những người muốn xem náo nhiệt ra khỏi cửa.

Đường Diệu ngồi ở trên giường đất, mỗi tay kéo lên một đứa trẻ. Lực chú ý lúc này của cô ấy hoàn toàn đặt trên người của con trai và con gái, dù thế nào cô ấy cũng chưa từng nghĩ đến lần hôn mê này lại hôn mê đủ ba năm. Cô thì được chăm sóc sạch sẽ trắng muốt, bàn tay nhỏ của Tiểu Lang thì có chút thịt cong lại gầy đến mức da bọc xương; mà cô con gái Tiểu Đường Đường cô ấy chỉ nhìn lướt qua đã hôn mê thì càng gầy như que củi;  thực sự lúc cô hôn mê, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một chút lời nói của bọn họ. Nhưng không ngờ vùng vẫy như thế nào, cũng không tỉnh lại.

Là do cô không tốt, đều do cô không tốt, nếu như cô gắng sức một chút, lại gắng sức tỉnh lại. Hai đứa trẻ nhà bọn họ sao có thể chịu những cuộc khổ như thế này?

Còn có người đàn ông của cô... Trên đường từ thị trấn trở về cô đã biết được, người đàn ông của cô vì chăm sóc cô, đã xuất ngũ. 

Đôi mắt to của Đường Diệu không ngừng chảy nước mắt, do cô liên lụy đến cả nhà.

Tiểu Lang nhẹ nhàng đi đến lên phía trước, dựa vào người Đường Diệu, dựa gần vào; Tiểu Đường Đường cũng lập tức đi theo, hai đứa trẻ đều uốn cong vào trong lòng của mẹ, Tiểu Đường Đường cảm thấy bản thân giống như nghe được tiếng tim đập của mẹ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Cô trộm ngước mắt lên, ngắm nhìn mẹ, trong lòng có chút xúc động nho nhỏ.

Mẹ của cô, thật sự tỉnh rồi!

Đường Diệu đương nhiên nhìn thấy con gái cẩn thận làm chuyện mờ ám, cô ấy nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, mang theo nước mắt nghẹn ngào nói: “Tiểu Đường Đường kêu mẹ dậy uống canh cá, mẹ tỉnh dậy rồi.”

Tiểu Đường Đường sửng sốt, đột nhiên lớn tiếng bật khóc.

“Em gái không khóc.” Nói lời này, Tiểu Lang cũng bật khóc, giọng của đứa trẻ có chút khàn, tối hôm qua nhìn thấy mẹ tỉnh lại thì gào khóc, khóc khàn giọng.

Ba mẹ con điên cuồng bật khóc, Khương Thành đứng ở trong bóng tối, lau nước mắt, đi lên phía trước cùng ôm ba mẹ con vào trong ngực, Đường Diệu run rẩy bật khóc: “A Thành, là em có lỗi với anh...”

“Không, em không có lỗi với anh. Là anh tình nguyện...”

Không có người ngoài ở đây, chỉ có người nhà mình, người đàn ông vào cửa thì không tốt, Chương Hà Hoa cùng con dâu cả và con dâu hai lại đều có mặt. Chương Hà Hoa thì vẫn tốt, hai người chị dâu của Đường Diệu thì đều không nhịn được, xoay người bật khóc.

“Khóc cái gì mà khóc! Có thể tỉnh lại là chuyện tốt. Mẹ biết sự lợi hại của con mà, con tỉnh lại rồi, nhà các con cũng sẽ sống thoải mái hơn. Sau này cuộc sống sẽ tốt hơn, so những thứ khác đều sẽ mạnh hơn.” Hốc mắt Chương Hà Hoa có chút đỏ, nhưng giọng điệu vẫn trước sau như một rõ ràng lưu loát.

Đường Diệu nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Con biết ạ.”

Cô khóc nấc lên, nhưng vẫn trả lời mẹ chồng.

Chương Hà Hoa: “Vợ của lão Đại, con trở về về nhà hấp một quả trứng, chim hai quả đi. Cho vợ của lão Tam tẩm bổ.”

“Vâng, con làm ngay!” Vợ của lão Đại rất nhanh nhẹn.

Vợ của Chương Sơn Chương Thải Hồng là cháu gái của Chương Hà Hoa, nhưng không phải ruột thịt. Cô ấy là con nuôi của em trai ruột Chương Hà Diệp của Chương Hà Hoa, năm đó Chương Hà Diệp vừa mới kết hôn, sau cơn mưa lúc lên núi bố trí cái bẫy, kết quả nhặt được một đứa bé gái sơ sinh bị bỏ rơi. Mặc dù Chương Hà Diệp trong mười dặm tám làng nổi tiếng hồ đồ bủn xỉn, nhưng lại cắn răng nhận nuôi bé gái sơ sinh, ngày đó, sau cơn mưa có cầu vồng rực rỡ. Từ lúc đó cô ấy được gọi là Chương Thải Hồng*. Sau khi Chương Thải Hồng lớn lên thì gả cho anh họ lớn của mình, trở thành con dâu của Chương Hà Hoa.

(*彩虹: thải hồng, cầu vồng rực rỡ) 

Cô ấy từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với Chương Sơn, cũng nghe lời Chương Hà Hoa, người trong thôn gọi cô ấy là chó săn số một của Chương Hà Hoa.

Cô xem cái hình dung này, thì biết Chương Thải Hồng có tình huống như thế nào!

Chương Thải Hồng vội vàng rời đi, con dâu thứ hai Vương Xảo cũng chạy nhanh đến: “Mẹ, nhà của con gom lại được hai mươi quả trứng gà, để con cầm qua đây, cho em dâu ba bồi bổ một chút.”

So với Chương Thải Hồng, Vương Xảo cẩn thận hơn nhiều, nhưng, cô ta cũng sợ! Quá sợ hãi quá sợ hãi! Không có nửa điểm dám trêu chọc Chương Hà Hoa. Hơn nữa lúc trước là do đứa con Tiểu Hổ của cô ta và mấy đứa trẻ khác đụng phải vợ của lão Tam. Cả nhà bọn họ cũng áy náy, vì thế mỗi lần gom trứng gà lại đều sẽ chia một nửa qua đây.

Lần này tặng toàn bộ đến đây, cũng hi vọng Đường Diệu sớm khỏe lại.

Cô ấy khỏe rồi, người đàn ông và con trai của cô ta cũng sẽ bớt được một gánh nặng.

Làm sao Chương Hà Hoa lại không biết Vương Xảo nghĩ cái gì, vung tay nói: “Cầm đến đây!”

Hai người con dâu đều sai sử đi làm, Chương Hà Hoa nói: “Mẹ đi hầm canh cá cho con.”

Mắt Đường Diệu khóc có hơi sưng, nói một tiếng cảm ơn.

Chương Hà Hoa trắng mắt liếc nhìn cô: “Ít để tôi làm cái này cái kia! Nhanh chóng chăm sóc bản thân tốt lên, sau này mới có cuộc sống tốt.”

“Vâng!” Đường Diệu nhanh chóng gật đầu.

Chương Hà Hoa đi ra gian ngoài, ở bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng nói thầm. Ngay cả bà cũng không phát hiện ra, bản thân từ lúc nào đang làm việc lại thành hát điệu hát dân gian.

Đường Diệu nghe thấy điệu hát dân gian ở gian ngoài, không khóc nữa.

Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường nghe thấy điệu hát dân gian ở gian ngoài, cũng không khóc.

Ba mẹ con cùng nhìn nhau, bật cười.

Đường Diệu nhìn hai đứa trẻ, nhìn như thế nào cũng không đủ, cô nhẹ nhàng chạm vào hai đứa trẻ, kiên định: “Sau này mẹ sẽ không bao giờ để các con chịu chút khổ cực nào.”

Giống như nghĩ đến cái gì đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía Khương Thành: “Cũng không để cho người đàn ông của em phải chịu chút khổ cực nào.”

Khương Thành cười, sự dịu dàng đong đầy trong mắt, nói: “Cô gái ngốc, nói gì vậy, anh là người đàn ông của em, thì anh nên chăm sóc em.”

Vào giây phút dịu dàng của cả nhà, trong sân truyền đến tiếng kêu gào ầm ĩ.

“Anh ba, chị dâu... anh ba!” Khương Lâm lớn giọng thật sự giống như con lừa hý.

Chương Hà Hoa ra ngoài cửa, mắng: “Kêu kêu kêu, con gọi hồn à! Con cũng hai mươi tuổi đầu rồi, không phải hai tuổi, có thể để ý hình tượng một chút không? Từ lúc thấy máy cày là đã không nhìn thấy con rồi, chết ở chỗ nào lại đến điên à? Một ngày không đánh con, con ăn cơm không ngờ lại sao?” 

Khương Lâm bị ăn mắng, vẫn rất vui sướng, cậu ta cười hì hì, cười đủ rồi, từ sau lưng cầm ra một con thỏ, đắc ý vênh vanh: “Con kiếm được một con này!”

Chương Hà Hoa: “Hả?”

Bà nghi ngờ quan sát con thỏ từ trên xuống dưới, nói: “Con ăn hại như vậy, sao có thể bắt được con thỏ chứ!”

Khương Lâm: “...”

Đâm vào trái tim, mẹ của tôi!

Nhưng da mặt người này đủ dày, không có cảm giác gì, cậu ta nói: “Con đây không phải là muốn bồi bổ thật tốt cho chị dâu ba vừa tỉnh dậy hay sao? Cho nên con đã đi đến chỗ của cậu. Báo một tin tức, thuận tiện đi loanh quanh lên núi. Cậu của con dẫn theo anh họ em họ còn có con, bốn người bọn con cùng nhau lên núi! Đúng là ông trời không phụ lòng người! Thật sự bắt được một con thỏ. Bọn họ đều không cần, mà cho con!”

Chương Hà Hoa lườm hắn một cái, nói: “Đây là con đang gian trá! Sau này ít lừa dối nhà cậu của con thôi!”

Khương Lâm: “Con là loại người như vậy sao? Đây không phải là nghĩ đến nhà chúng ta có người bệnh à? Hơn nữa, không có con thì cậu của con cũng sẽ tặng qua đây mà. À đúng rồi, cậu của con còn nói, đợi hai ngày nữa chị dâu ba khỏe hơn một chút, cậu sẽ đến bên này thăm.”

Chương Hà Hoa cảnh cáo cậu ta: “Cậu của con lớn tuổi rồi, con ít xúi giục cậu lên núi thôi! Để mẹ biết được, mẹ sẽ đánh gãy chân chó của con, để con đi làm ăn mày!”

Khương Lâm: “... Đây thật sự là mẹ ruột đó!”

Hai mẹ con bọn họ đều lớn giọng, hai người ở trong sân ồn ào kêu to, không ít người đến xem náo nhiệt cũng đều thấy hâm mộ.

Tuy nói nhà lão Khương bình thường, nhưng con người Chương Hà Hoa số mệnh thật sự rất tốt.

Bản thân không chịu thua kém liên tiếp sinh ra bốn đứa con, mỗi đứa đều khỏe mạnh. Em trai lại có năng lực giúp đỡ! Những năm này, có thể giúp đỡ chị gái thật sự không ít! Không kén chọn con gái lại trợ cấp con trai đều là lòng tốt lớn.

Đây không chỉ trợ cấp cho chị gái*, còn trợ cấp cho con dâu của chị gái, hiếm thấy bao nhiêu!

(*Bản gốc ghi là 妹妹- em gái, nhưng Chương Hà Hoa là chị của Chương Hà Diệp, nên chỗ này có lẽ tác giả viết sai, tớ sửa lại thành chị gái.)

Những năm này Chương Hà Diệp thật sự trợ cấp không ít cho vợ chồng Khương Thành. Chuyện năm đó có người lớn tuổi biết chuyện đều giải thích nghi vấn cho mọi người: “Chương Hà Diệp có bản lĩnh đi săn thú là học được từ người ông của vợ lão Tam. Rất lâu trước kia cũng nghèo, không tặng được nhiều quà. Sau này Đường lão gia tử đi rồi, nhà bọn họ chỉ còn lại vợ của lão Tam. Chương Hà Diệp tuy có hơi nóng nảy, nhưng đối với Đường lão gia tử thật sự tôn trọng. Sao có thể không quan tâm đến cô ấy.” 

Những người khác đều gật đầu, tán dương nói đúng.

Khương Lâm đứng ở trong sân nghe thấy người bên ngoài lần lượt thảo luận, cũng không quản nhiều, cậu ta không giống như Khương Sơn Khương Hải xấu hổ khi vào cửa, cậu ta trực tiếp vào trong buồng, nhìn thấy một nhà bốn người mắt đỏ giống như con thỏ, cậu ta cười lộ răng, nói: “Sao mỗi người lại giống như con thỏ vậy?”

Tay của cậu ta đê tiện vò đầu của hai đứa trẻ, nói: “Từ nay về sau, các cháu cũng có mẹ yêu thương.” 

Vừa nói lời này xong, hai đứa trẻ lại đỏ mắt.

Khương Thành: “Cậu cố ý khiến bọn trẻ khóc à? Đi sang bên cạnh!”

Khương Lâm mới không đi, cậu ta ngồi xuống bên mép giường đất, nói: “Không đi không đi!”

Cậu ta blah blah, cầm ra hai miếng kẹo đường, đặt ở trên giường đất, khí phách nói: “Khóc thì cho một miếng, rất ngọt miệng!”

Tiểu Lang giòn giã nói: “Đều cho em gái!”

Tiểu Đường Đường nhìn viên kẹo đường, nước một ngụm nước miếng, có chút... Thèm! 

Nhưng, Tiểu Đường Đường sẽ không áp bức anh trai nhỏ đâu!

Cô đáng yêu nói: “Đập vỡ, ai cũng có thể ăn được!” 

Chương Hà Hoa ở gian ngoài tiếp lời: “Cháu gái nhỏ của tôi thật sự rất thông minh! Di truyền cách thế hệ, giống bà!”

Khương Thành: ...

Đường Diệu: ... 

Khương Lâm: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play