Edit: Dứa

Đứa trẻ nhà nghèo lo liệu việc nhà từ sớm.

Tiểu Lang là một đứa trẻ biết tính toán trước, biết hương vị bá đạo của thịt gà, một chút cây ngải sợ là không áp chế được, cậu đốt một nắm, lại vào phòng ôm một bó ra, cả sân lập tức càng được từng làn mùi ngải bá đạo xâm chiếm.

Tiểu Đường Đường giống như một con cún con, dùng khứu giác ngửi, cuối cùng báo cáo với anh trai: "Hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp!"

Hai đứa trẻ tay cầm tay chạy nhanh vào phòng, đừng thấy ngày thường Tiểu Lang giả vờ giống như người lớn, nhưng nói đến cùng, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Nghĩ đến bữa tối hôm nay có cơm ngon, bước chân của cậu càng nhanh hơn.

Lúc này Khương Thành đã múc ra hai bát nhỏ, anh bưng ra đặt lên bàn, nói: "Mỗi người một bát, ăn thôi."

Tuy rằng mùi cây ngải rất mạnh, nhưng vừa ngồi xuống, đã cảm giác được mùi thơm của thịt gà phả vào mũi. Tiểu Đường Đường và Tiểu Lang liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự vui vẻ tràn đầy, Tiểu Đường Đường cười tủm tỉm: "Bắt đầu động!"

Cô cúi đầu nhỏ uống chút canh gà, lập tức nheo mắt lại, chậm rãi thưởng thức mùi vị tươi ngon ấy.

Rất nhanh, hàng mày nhỏ của cô giãn ra, giọng sữa nói: "Thật là thơm!"

Tiểu Lang nhìn thấy biểu cảm của em gái, dùng sức nuốt nước miếng, không nói hai lời, cũng nhanh chóng uống một ngụm, Tiểu Lang chưa từng đọc sách, không biết phải hình dung cảm giác lúc này như thế nào, nhưng cậu cảm nhận được, canh gà này là bát canh ăn ngon nhất trên cuộc đời!

Khương Thành nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn của hai đứa con, gương mặt vốn cương nghị cũng dịu dàng đi mấy phần, anh đè thấp giọng, nói: "Hai đứa các con ở nhà khóa kỹ cửa ăn đồ ăn, ba đi đến nhà bà các con một chuyến."

Cho dù nhà có nghèo khó, nhưng anh ấy cũng không phải người sẽ ăn một mình.

Lại càng khỏi cần nó, mấy người anh em đều giúp đỡ anh ấy.

Hai đứa trẻ rất hiểu chuyện này, gật đầu: "Vâng."

Thật ra một con gà rừng, cũng không nhiều bao nhiêu. Bây giờ mọi người đều gầy yếu, chứ đừng nói là gà. Nhưng Khương Thành cũng đã tính toán trước, anh chặt ra từng miếng, đếm số đầu người bên đó gần mười hai người, bỏ vào trong cái sọt nhỏ để cầm, nhân lúc đêm tối ra khỏi cửa.

Hôm nay nhà bọn họ ăn cơm muộn, canh gà lại hầm lâu một chút, cho nên bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Hai nhà không tính là xa, đây cũng là một lý do khác mà lúc trước Khương Thành vừa ý căn nhà này.

Đồn Hướng Dương vào ban đêm có hơi yên tĩnh, vào thời gian này, nhiều nhà đã đi ngủ.

Khương Thành gõ cửa 'thùng thùng', trong phòng truyền đến âm thanh mở cửa, người ra là Khương lão Tứ, cậu ta chạy nhanh ra mở cửa: "Anh ba, sao anh đến đây? Xảy ra chuyện gì à?"

Lập tức vội vàng đứng dậy. Nhưng chưa đợi đến gần, mũi vừa nhăn lại, đã ngửi thấy mùi thơm, cậu ta kinh ngạc mở to mắt, Khương Thành dùng một ánh mắt, Khương lão Tứ lập tức: "Vào đi."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Không thể nói chuyện ở cửa được.

Tuy nói cách nhau không xa, nhưng bên cạnh Khương gia vẫn có hàng xóm.

Hai anh em vào cửa, thấy Khương Lão Hàm và Chương Hà Hoa đã cởi quần áo ra đồng ra, hai người đã nằm xuống. Nghe thấy con trai thứ ba đến, nghĩ rằng vợ của con thứ ba bên đó có biến chuyển, vội vàng nhanh chóng đứng dậy.

Mà cùng lúc ấy, Khương lão Đại Khương Sơn và Khương lão Nhị Khương Hải cũng chạy nhanh đến nhà chính, lo lắng nhìn Khương Thành. Nhưng mọi người vừa vào cửa, ít nhiều gì cũng ngửi được chút mùi thơm. Đều là người một nhà, cũng không cần giấu diếm mọi người, Khương Thành bưng cái vịnh trong sọt nhỏ ra, nói: "Con đến tặng chút đồ ăn."

Chương Hà Hoa trừng mắt: "Con là đồ ngốc à? Trong nhà có con cái gầy yếu như vậy! Con còn tặng... Gì? Gà?"

Bà khiếp sợ nhìn về phía con trai.

Đừng nói Chương Hà Hoa khiếp sợ, mấy người anh em của Khương gia cũng như ngơ ngác.

Mất nửa ngày, bỗng nhiên Khương Lâm nói: "Trời đất, anh ba, hôm nay con gà đó là bị anh bắt ư! Sao anh lại gian như vậy chứ? Bọn họ điên cuồng tìm cả buổi chiều, nhưng ngược lại anh không lộ ra một chút nào."

Khương Thành không muốn nói cụ thể, trợn trắng mắt liếc em trai.

Nhưng Chương Hà Hoa lại đá một cái vào mông của con trai nhỏ: "Ăn cũng không lấp kín được miệng của con!"

Nhưng bà cũng không nói con trai mang về, nhanh chóng đổ thịt gà và canh gà ra, sau đó cọ rửa bát lớn rồi đưa cho con trai thứ ba: "Được rồi, nhanh về đi."

Khương Thành gật đầu. Cũng không ở lại lâu, trong nhà vẫn còn con nhỏ.

Khương Thành vừa đi, đôi mắt Khương Lâm đã trông mong nhìn thịt gà, nói: "Mẹ không ăn ư!"

Chương Hà Hoa lại đá một cái, tức giận: "Ăn ăn ăn, con không nhìn thử bây giờ là mấy giờ rồi, ăn cái rắm! Chưa được ăn cơm chiều à? Con là quỷ chết đói đầu thai à!"

Khương Lâm tủi thân: "Dù sao chắc chắn anh ba là làm dựa trên đầu người, con ăn trước thì có sao..."

Ầm, lại một đá!

Khương Lâm giống như không có xương cốt dựa vào tường, đáng thương nói: "Con sai rồi sai rồi, lão Phật gia, con sai rồi còn không được sao!"

Chương Hà Hoa: "Ha ha!"

Một tiếng cười lạnh.

Bà mang thịt gà cất vào trong tủ bát khóa kỹ lại: "Ngủ!"

Chương Hà Hoa thể hiện quyền uy, Khương Thành không nhìn thấy, nhưng không thấy cũng có thể đoán được. Em tư của anh mỗi ngày không làm người khác chê ghét mấy lần, thì sẽ cảm thấy ngứa da. Anh nhanh chóng về nhà, vừa vào cửa đã thấy trong bát của hai đứa trẻ đều có thịt gà. 

Anh nhỏ giọng: "Sao lại không ăn!"

Tiểu Đường Đường: "Ăn rồi ạ, để lại cho ba."

Khương Thành cho hai đứa mỗi người ba miếng thịt, nhưng hai đứa trẻ cũng chỉ ăn một miếng, còn lại hai miếng để trong bát, nhưng canh thì lại uống hết sạch.

Khương Thành mỗi chân một đứa, ôm hai đứa trẻ lên trên đùi, nói: "Ba không ăn nhiều như vậy."

Anh gắp một miếng thịt gà đưa đến bên miệng con gái, Tiểu Đường Đường nhất quyết lắc đầu, Khương Thành mỉm cười: “Ngoan, ăn đi, cơ thể của con khỏe mạnh, ba mới yên tâm.”

Tiểu Đường Đường mím môi nhỏ, do dự một chút lại nghe Khương Thành nói: “Con ăn một miếng, miếng còn lại đó ba sẽ ăn.”

Cuối cùng Tiểu Đường Đường cũng không nhịn được sự hấp dẫn của thịt gà, bị mê hoặc mà mở miệng. Khương Thành nở nụ cười lại gắt một miếng cho con trai, nói: “Con cũng không thể bỏ bớt, con bổ sung chất dinh dưỡng tốt, sớm cao lớn, vậy càng có thể phụ giúp ba. Ba còn hi vọng vào con đó.”

Nói như vậy, Tiểu Lang lập tức cảm nhận được nhiệm vụ to lớn của bản thân, cậu cũng nghe lời ăn thịt.

Khương Thành vui vẻ dỗ dành các con, miếng tiếp theo anh lại đổi lý do khác, cuối cùng đều đút cho hai đứa trẻ ăn.

Hai đứa trẻ ăn xong mới nghĩ, đây không phải là để cho ba sao? Sao lại thành bản thân ăn rồi? Trong lúc nhất thời, hai đứa đều nắm lấy quần áo nhỏ, thấy áy náy.

Khương Thành: “Bảo bối ngoan, trong nồi vẫn còn, ba không để bản thân chịu thiệt đâu, còn phải chăm sóc các con chứ! Ba không thể đổ gục được.”

Một con gà, rõ ràng không lớn, cố gắng được anh chặt ra làm ba mươi miếng.

Anh để đầu gà và chân gà vào trong bát, nói: “Nhìn xem, ba ăn nhiều như vậy cơ mà!”

Lần trước bọn họ ăn thịt cũng là rất lâu trước đây, về phần thịt gà sợ là còn lâu hơn.

Mặc dù đầu và chân gà không có thịt, Khương Thành vẫn ăn rất ngon. Anh xoa nhẹ bụng, nói: “Nhìn xem, ba ăn no rồi.”

Ăn no cái gì chứ, vẫn là dáng vẻ gầy trơ cả xương đó.

Tiểu Đường Đường chủ động: “Con rửa bát cho.”

Khương Thành lắc đầu: “Không được, đợi một lát nữa ba sẽ rửa.”

Bình thường vào lúc này hai đứa trẻ đều đã đi ngủ, anh dặn dò: “Đi rửa mặt rửa tay chân chuẩn bị ngủ thôi, ba sẽ giúp mẹ các con ăn.”

Tuy nói hai đứa trẻ cũng có thể làm được một chút việc, nhưng giúp ăn cơm uống thuốc, từ trước đến nay đều là Khương Thành làm. Mặc kệ là thuốc hay là đút đồ ăn cho cô ấy, đều là những thứ quý giá, đứa trẻ còn nhỏ không dễ dàng làm sẽ rơi vãi, anh không thể lãng phí được.

Chờ hai đứa trẻ Tiểu Đường Đường rửa sạch trở về, Khương Thành đã giúp cô ấy uống gần hết, anh lau miệng cho vợ, nói: “Hôm nay có canh thịt gà, đều là công lao của Đường Đường.”

Anh cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, lại nói: “Đợi uống xong canh gà, chúng ta sẽ ăn canh cá, đây là công lao của con trai lớn của em. Bọn trẻ đều rất hiểu chuyện.”

Tiểu Lang ngại ngùng cười, nhỏ giọng nói: “Cá là do ba bắt.”

Tiểu Đường Đường lập tức giữ chặt tay của anh trai nhỏ, bàn tay của anh trai nhỏ bé như vậy, đã hình thành vết chai sạn nhỏ.

Tiểu Đường Đường: “Anh trai có công lao lớn!” 

Nghe thấy con gái nhỏ nói như vậy, Khương Thành cũng không khó chịu, ngược lại còn rất vui vẻ, anh chọc hai má nhỏ của con gái, nói: “Con cũng giỏi, biết giúp đỡ anh trai của con, ba đau lòng.”

Tiểu Đường Đường cười cong mắt, dứt khoát thừa nhận.

“Vâng ạ vâng ạ, anh trai nhỏ là giỏi nhất!”

“Tiểu Đường Đường cũng giỏi nhất!” Tiểu Lang cũng lớn tiếng tuyên bố. 

“Vậy các con không quan tâm ba có đau lòng hay không ư?” Khương Thành cố ý đùa các con.

Tiểu Đường Đường giọng sữa nói: “Đương nhiên có quan tâm ạ, người một nhà chúng ta đều là giỏi nhất giỏi nhất! Ba! Mẹ! Còn có anh trai nhỏ và Tiểu Đường Đường!”

Cô nhìn về phía Đường Diệu vẫn đang hôn mê, nói: “Mẹ cũng sẽ khỏe lại, đến lúc đó người một nhà chúng ta... A!”

Tiểu Đường Đường kinh ngạc kêu lên: “Mẹ động kìa!”

Khương Thành không thể tin được quay đầu lại, nhìn chằm chằm vợ, nhưng nhìn thật lâu, cô ấy vẫn giống như trước đây không có phản ứng gì. Khương Thành khó chịu thêm mấy phần, nhẹ nhàng ôm lấy con gái, nhỏ giọng nói: “Tiểu Đường Đường nhìn lầm rồi, ba ôm con đi ngủ nhé, có được không?”

Ánh mắt của Tiểu Đường Đường vẫn như cũ dính lên trên người của Đường Diệu, Khương Thành nhẹ nhàng lắc con gái, Tiểu Đường Đường do dự, nhỏ giọng nói: “Vâng, là con nhìn nhầm ư?”

Rõ ràng cô thấy mẹ động, nhưng thật sự, vẫn là do bản thân hoa mắt ư?

Cô cô đơn đứng dậy: “Con xin lỗi ba.”

Là do cô báo cáo sai tình hình.

Khương Thành lắc đầu: “Nói bậy bạ cái gì đó, không có gì phải xin lỗi cả...”

“A! Mẹ động! Thật sự động kìa!” Tiểu Lang phía sau cũng kêu lên, cậu lập tức nhào đến trên người Đường Diệu, run lẩy bẩy gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con là Tiểu Lang đây, con là Tiểu Lang đây... Mẹ ơi mẹ dậy đi!”

Đứa trẻ trong nháy mắt bật khóc.

Khương Thành vội vàng thả Tiểu Đường Đường xuống, anh gần như mang theo một chút run rẩy nhìn về phía vợ, ánh mắt cũng không dám chớp mắt. Anh không dám tin, đôi mắt của các con đều sẽ nhìn lầm, anh thà tin rằng, cô ấy thật sự tỉnh lại.

Tiểu Đường Đường ở phía sau cũng kéo góc áo Đường Diệu, tội nghiệp bật khóc: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mau tỉnh dậy đi... Đừng ngủ nữa! Con đã thấy mẹ động mà, con không có lừa mọi người! Mẹ ơi mẹ mau tỉnh dậy đi...”

Tiếng khóc của hai đứa trẻ giống như song ca, từng chút một điên cuồng đánh vào trong đầu của Đường Diệu, cô mơ hồ giống như nghe thấy mọi người nói cái gì đó, lại giống như, vốn không thể nghe thấy.

Cô đứng ở trong một đám sương mù, không biết trái phải, không có cách nào đi về phía trước.

“Mẹ ơi, mẹ ơi...”

“Mẹ ơi...”

Tiếng khóc của bé trai và bé gái... Bỗng nhiên Đường Diệu chạy về phía có tiếng khóc, dùng sức mà chạy. Gần như tốn sức hết chín trâu hai hổ, cô bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng.

Từng chút một, mong manh, ánh sáng rực rỡ!

Cô không chút do dự, dùng sức lao về phía trước: “Đừng, đừng khóc...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play