Edit: Trúc Linh
Đường Diệu giữ chặt cánh tay của Khương Thành nói: “Bây giờ đã được phép bán đồ rồi sao?”
Khương Thành bật cười, anh ấy nhìn vợ một cách hài hước, nói: “Đúng là cô vợ nhỏ ngốc nghếch, sao em có thể tin đứa bé mới ba tuổi được hả?”
Hai con ngươi của Đường Diệu vốn đang tỏa sáng lấp lánh nháy mắt liền ảm đạm xuống, cô ấy nỉ non: “Vẫn chưa được!” Cô ấy hôn mê suốt ba năm, sao thế giới này không hề có sự chuyển biến nào thế?
Khương Thành gật đầu: “Đương nhiên không được! Đây là đào xã góc tường của xã hội chủ nghĩa, kéo xã hội chủ nghĩa vào đường cùng cho nên phải kiên quyết chống lại!”
Người một nhà đi vào, hai đứa nhỏ xếp hành ngồi trên giường đất, Khương Thành đốt bậc của đèn dầu hỏa, cắm nó vào cửa.
Tiểu Đường Đường cầm lấy cái áo ngắn ngủn của mình, do dự một lát sau đó lắc lắc cái mông nhỏ dáng vẻ cực kỳ cẩn thận, Đường Diệu bị động tác này của cô bé làm cho bật cười, cũng học theo rón ra rón rén tới gần, thấp giọng hỏi: “Sao thế con? Tiểu Đường Đường muốn nói gì à?”
Tiểu Đường Đường tiến đến bên lỗ tai của Đường Diệu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con cảm thấy chắc chắn sau này có thể đi bán đồ.”
Đường Diệu phụt cười một tiếng, gật đầu nói: “Được, mẹ tin tưởng con!”
Tiểu Đường Đường cong khóe miệng lên, khuôn mặt nhỏ đáng yêu tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Cô bé biết sau này nhất định sẽ được bán đồ! Nhưng nếu như bảo cô bé nói chính xác là khi nào thì Tiểu Đường Đường không thể nói rõ được.
“Mẹ và em gái đang nói thầm.” Tiểu Lang cảm thấy em gái quá ngốc, đến cả cậu bé còn nghe thấy cô bé nói rõ mồn một.
Khương Thành cười kéo hai đứa nhỏ vào trong lồng ngực, nghiêm túc dặn dò: “Tiểu Đường Đường, sau này ở bên ngoài con không được nói như vậy nghe chưa? Nếu không sẽ bị người xấu bắt lại đánh vào mông nhỏ, không cho con ăn cơm nữa con đã biết chưa?”
Tiểu Đường Đường hoảng sợ, nhanh chóng gật đầu, ngoan ngoãn nhỏ giọng trả lời: “Con biết rồi, không nói!” Sau đó còn đưa tay lên miệng che lại ý bảo bản thân sẽ không nói.
Tiểu Lang cũng bị dọa, cậu bé lập tức ôm lấy em gái nói: “Con sẽ bảo vệ em gái.”
Khương Thành cũng không dây dưa trên đề tài này quá nhiều chỉ gật đầu: “Bố đi ra ngoài một chuyến.” Có lẽ là muốn đi ra ngoài đưa quả hạnh.
Đường Diệu gật đầu: “Đi sớm về sớm.”
Cô ấy quay đầu nhìn hai đứa bé con cởi quần áo, quần áo của Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường đều được may từ vụn vá, bởi vì mấy đứa bé của nhà họ Khương không nhỏ cho nên cũng không lấy được chỗ quần áo nào thích hợp. Quần áo của Tiểu Hổ phải để lại cho Tiểu Bảo.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Tiểu Miêu thì phải để lại cho Gà Rừng, mà Gà Rừng với Tiểu Lang chỉ kém nhau có một tuổi, Gà Rừng không mặc được thì Tiểu Lang cũng không mặc được. Mấy đứa nhóc trai trong nhà thì đều mặc mấy bộ quần áo ngắn ngủi. Cũng may, con gái phát dục mau hơn con trai nên có thể lấy được từ Tiểu Ngư và đôi anh trai sinh đôi của Gà Rừng. Đừng xem thường một chút này, đúng, nó nhỏ nhưng Tiểu Lang vẫn miễn cưỡng mặc được quần áo của chị họ.
Cậu bé mặc vào, sau đó đưa cho em gái Tiểu Đường Đường.
Bộ quần áo đã bị rách gần hết lại còn xây xước làm gì mặc được nữa chứ?
Đường Diệu nhéo nhéo vải quần vải áo, trong lòng chua xót. Ban đầu cô ấy được ăn no cảm thấy cuộc sống trôi qua rất tốt nhưng bây giờ đã có con cái, cảm giác đó hoàn toàn không giống thế. Cô ấy muốn cho hai đứa con những gì tốt nhất mà không phải để hai đứa trải qua trong cuộc sống vô cùng đáng thương.
Dỗ hai đứa bé ngủ xong Đường Diệu ngồi trên giường đất suy nghĩ.
Khi Khương Thành quay về thấy vợ đang ngẩn người, anh ấy rửa mặt hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
Đường Diệu duỗi tay kéo anh ấy lại, rất nhanh hai vợ chồng đã rúc vào nhau, cô ấy dựa vào Khương Thành, thấp giọng hỏi: “Em đang nghĩ có nên đưa mấy quả hạnh đó đi ra chợ đen để bán không.”
Khương Thành cúi đầu nhìn cô ấy, có hơi giật mình: “Chỉ vì chút đồ này làm gì đáng giá để em gánh nguy hiểm mà đi một chuyến?”
Đường Diệu: “Trong nhà còn có hai con gà và một con thỏ…”
Khương Thành im lặng, sau đó Đường Diệu lại thấp giọng vang lên: “Hơn nữa, em có thể lên núi…”
Lúc này Khương Thành mới nắm lấy tay Đường Diệu, lắc đầu: “Không được, em như vậy làm sao anh yên tâm nổi?”
Đường Diệu dựa vào ngực Khương Thành, trên người anh ấy không hề có chút thịt nào, sờ một cái là cộm cả tay, có thể thấy được mấy năm nay vô cùng cực khổ. Thời buổi này nhà ai cũng nghèo nhưng để gầy như người đàn ông của cô ấy thì đúng là hiếm thấy!
“Anh A Thành, anh cho em làm chút chuyện đi. Từ khi em tỉnh lại mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, cảm thấy cực kỳ có lỗi với anh. Cứ như vậy thì khi cơ thể của em tốt lên thì lòng lại bị bệnh mất, anh cho em làm chút chuyện cho nhà chúng ta được không?”
Thật ra Đường Diệu cũng không phải là người yếu ớt, nói như thế chẳng qua chỉ vì muốn thuyết phục chồng của mình mà thôi.
Người đàn ông của cô ấy, cô ấy hiểu rõ nhất.
Có điều cô ấy biết rõ người đàn ông của mình thì người đàn ông cũng hiểu rõ vợ anh ấy. Anh ấy duỗi tay đi xuống dưới một chút, bang một tiếng, nói: “Không được làm anh sợ! Vì dỗ anh mà lời bậy nào cũng nói được, cái gì mà trong lòng sẽ sinh bệnh hả? Em phải sống cho tốt vào!”
Anh ấy dùng sức niết mạnh một cái, cắn một miếng nói: “Hù dọa ông đây lần nữa thì không chỉ đánh thôi đau.”
Đường Diệu: “....”
Mặt cô ấy đỏ bừng lên, nói: “Vậy anh còn muốn làm gì?”
“Cái này thì…”
Trong phòng nhỏ lại vang lên tiếng trầm đục, hai người sợ đánh thức hai đứa nhỏ nên cũng không dám phát ra nhiều âm thanh.
Hạn hán lâu ngày gặp phải mưa rào, ít nhiều gì cũng sẽ quá phận.
Ngày hôm sau Đường Diệu ngủ dậy muộn, cô ấy ngồi trên giường đất, đỏ mặt mắng một câu: “Đồ lưu manh thối tha!”
Khương Thành vừa đi vào cửa đã nghe thấy lời này, anh ấy nhướng mày hỏi: “Sáng sớm đã mắng khéo anh à?”
Anh ấy ngầm liếc mắt nhìn người trên giường đất, nhanh chóng đi lên, xoạch một tiếng nói: “Anh sẽ không để lãng phí lời đánh giá của em.”
Đường Diệu đánh anh ấy một cái: “Anh làm cái gì thế hả? Đang là ban ngày ban mặt đó!”
Khương Thành cười ha ha, anh ấy nhéo mặt vợ mình nói: “Giờ là ban ngày ban mặt nên không được cho nên buổi tối sẽ được đà tiến tới đúng không?”
Đường Diệu muốn độn thổ, cô ấy nhéo một cái: “Anh nói bậy nói bạ đủ chưa?”
Khương Thành: “Anh sai rồi, anh sai rồi!”
Anh ấy không đau chẳng qua là muốn đùa với vợ một chút.
Đường Diệu hừ một tiếng, vênh váo tự đắc hất cằm lên nói: “Biết sai rồi là tốt.”
Lại nghĩ một lát cuối cùng hạ giọng nói: “Chuyện chợ đen…”
Cô ấy thực sự muốn đi.
Khương Thành trả lời quyết đoán: “Không đi!”
Mắt thấy Đường Diệu muốn bực lên, anh ấy nhanh chóng gia tăng tốc độ: “Chờ mấy ngày nữa chúng ta cùng đi.”
Đường Diệu: “Hả?”
“Em vừa mới tỉnh lại nên sẽ tò mò hơn người khác nhiều như vậy chắc chắn sẽ dời lực chú ý của mọi người lên chúng ta, cho nên chúng ta cần phải cẩn thận. Anh thường xuyên xin nghỉ mặc dù nói thiếu công điểm là để bản thân chịu đói nhưng khó bảo đảm việc không có ai đi cử báo. Không phải nửa tháng nữa em phải đi kiểm tra lại sao? Dù sao ở trong đội cũng biết chuyện em phải đi kiểm tra đến lúc đó chúng ta dùng danh nghĩa này để đi. Chúng ta đi tới đó thăm dò tình huống trước. Em cảm thấy thế nào?”