Edit: ptd_
Nhà họ Khương thường xuyên ăn thịt thú rừng hay mấy món ăn dân dã, nên cũng có tay nghề trong việc chế biến.
Chương Hà Hoa và Chương Thái Hồng đều đến từ nhà họ Chương, còn Chương Hà Diệp từ nhỏ đã trốn vào núi chơi, vừa là chị gái và cô con gái lớn, thì làm sao lại không biết làm những món dân dã được chứ?
Sự chán ghét của Đào lão thái cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của mọi người!
Hôm nay Chương Thải Hồng làm chủ bếp, và cô ta cũng không làm phí mất những đồ ngon hôm nay. Một nồi gà hầm nấm và khoai tây, một đĩa thỏ xào cay, một món rắn nướng giòn thơm, còn có một ít rau trộn mát lạnh mà mẹ chồng Đinh Thanh Khẩu làm, còn lại những chỗ không có thịt như đầu gà phao câu chân gà và đầu thỏ đuôi rắn được gộp vào chung một món, hầm được một món canh thịt heo nữa. Tuy nói có bốn món khô một món canh, nhưng tất cả đều là những món khó nuốt. Ngay cả món chính là bánh bột ngô cũng được dán lên nắp nồi gà hồm, bánh bột ngô có mùi hương của thịt gà hầm, làm người ta chỉ hận không thể lập tức ăn một miếng đã đỡ thèm!
Bữa tối hôm nay, mùi hương bay xa khắp tám trăm dặm, nhưng ở nhà mình thì lại càng thèm chảy cả nước miếng. May mắn thay, đây là đồ ăn nhà mình, còn có thể ăn được. Nếu không, đêm nay bọn họ cũng sẽ đánh con mất!
Khương Sơn và Khương Hải đặt hai cái bàn ở cạnh nhau, ghép thành một cái bàn lớn, trong nhà có rất nhiều người, vừa đúng ngồi kín cả bàn.
Mọi người ngồi xuống xong, ánh mắt trông ngóng nhìn sang Chương Hà Hoa, nên chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể biết được, nhà bọn họ là do ai làm chủ.
Chương Hà Hoa ho khan một cái, nói: “Lão Hàm, ông nói hai câu đi.”
Khương Lão Hàm xoa tay: “Cái này… Cái kia…”
Ông đúng là không phụ cái tên của mình, thật là một thằng ngốc, ngay cả nói chuyện cũng không tốt, hơn nửa ngày, mới nói được mấy chữ: “Sau này mọi người đoàn kết cùng nhau cố gắng, nỗ lực tiến lên, không sợ phải khổ không sợ bị liên lụy, cùng nhau tạo nên huy hoàng!.”
Đây là khẩu hiệu của đại đội, năm nào cũng nói, nên mọi người đều sẽ nhớ. Khương Lão Hàm không biết nói gì, liền nói ra câu nói này.
Trong bỗng chốc mọi người đều yên tĩnh, Tiểu Đường Đường lại bắt đầu vỗ tay bạch bạch bạch, mái tóc lưa thưa hơi vàng được buộc thành hai chùm xiêu xiêu vẹo vẹo, cười tươi ngọt ngào: “Cùng nhau tạo nên huy hoàng!”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Người nể tình nhất, vẫn là cô!
Chương Hà Hoa phụt một tiếng bật cười, nói: “Cùng nhau tạo nên huy hoàng!”
Mọi người trong nhà đều nhanh chóng hô lại câu này, mấy đứa nhỏ đều hô rất to, chỉ chờ hô xong sẽ được ăn cơm!
Chương Hà Hoa: “Được rồi, ăn cơm đi!”
Bà vừa nói xong, thì trên bàn lập tức có gió bắt đầu thổi, dù chỉ là phát ra từ đũa, nhưng bảo nó như gió cuốn mây trôi cũng không quá. Cũng may, cũng không có xuất hiện tình trạng tranh cướp đồ ăn, bởi vì bữa tối hôm nay có rất nhiều món nha! Người gắp miếng thỏ còn tôi thì gắp miếng gà, nếu thật sự không thích nữa thì vẫn sẽ có thịt rắn nướng để ăn!
Có món nào là không ngon đâu!
Có thể nói không có món nào không ngon cả!
Ngay cả ăn tết cũng không được ăn những món như vậy!
Đường Diệp gắp cho con gái nhỏ nhà mình một miếng thịt gà, hai mi mắt của cô lập tức cong cong, vui vẻ gặm thịt. Tiểu Báo nhìn biểu tình thỏa mãn của em gái họ, liền nhắm thẳng vào gà hầm.
Vương Xảo đã ăn được một miếng rắn nướng giòn thơm, chỉ còn cảm thấy mùi vị chính là đồ ăn của thần tiên, nên nhanh tay gắp cho con trai nhỏ là Tiểu Báo một miếng.
Tiếu Hổ… Răng của Tiểu Hổ không tốt lắm, cậu ấy cắn hai cái, vẫn không cắn được, nên có chút ấm ức.
Vương Xảo lại ăn thêm một miếng thỏ xào cay, hạnh phúc mỹ mãn nhắm mắt lại, cái hương vị này, cực phẩm trong nhân gian này cũng chỉ có như vậy thôi! Lại nhanh tay gắp cho con trai nhỏ không gắp được đồ ăn nhà mình một miếng!
Tiểu Hổ… Tiểu Hổ vẫn còn nhỏ, không ăn được vị cay như vậy! Lúc này, cậu ấy thật sự rất ấm ức, cậu ấy lại nhìn về phía mẹ mình, suýt chút nữa đã khóc do tức giận: “Mẹ đừng gắp đồ ăn cho con nữa! Con muốn ăn gà, con muốn ăn gà cơ! Vì sao mẹ lại không cho con ăn gà cơ chứ, oa oa oa!”
Vương Xảo: “Đứa nhỏ không biết tốt xấu nhà con, nếu con không ăn thì để mẹ ăn!”
Chương Hà Hoa gắp một miếng thịt ức gà vào trong bát của Tiểu Hổ, Tiểu Hộ liền cảm động không thôi: “Bà ơi, bà đúng là người bà tốt nhất trên thiên hạ này đó.” Khi nói xong, cũng không quên kiếc mẹ cậu ấy một cái, Vương Xảo đang dựa vào phía sau băng ghế.
Cái thằng nhóc chết tiệt này!
Cô ta tức giận trợn trắng mắt, lại nhìn thấy chị dâu lớn, lại càng thêm tức giận. Chương Thải Hồng đang vùi đầu ăn uống, cái gì mà con trai con gái, cô ta không hề quan tâm. Cô ta không dám lãng phí một chút thời gian nào cả, phải biết rằng, ở trên đường chiến đấu với đồ ăn ngon như vậy, thì một giây một phút đều không thể lãng phí được, cũng không thể để nói trôi qua!
Lại quét mắt nhìn liếc sang em dâu thứ ba, thấy cô ấy không được nhà rỗi, phải quan tâm đến con trai và cả con gái!
Tưởng tượng như vậy, Vương Xảo liền cảm thấy bản thân mình sẽ có hại, nếu cô dừng việc này lại, thì người khác sẽ ăn được bao nhiêu nha! Nên cô ta phải nhanh chóng tham gia vào cuộc chiến đấu mới mới được!
Đừng thấy đồ ăn hôm nay không ít, nhưng đến cuối cùng, thì không còn dư lại một chút đồ ăn nào cả, ngay cả món rau trộn của mẹ chồng Đinh Thanh Khẩu cũng đã được ăn hết, trên bàn chỉ còn mấy cái bát không. Khương lão tứ no căng bụng, ngồi trên ghế nấc cụt.
Cậu ta vươn đầu ngón tay đếm đếm một chút, nói: “Tôi, tôi, cách, tôi cảm thấy, có khả năng, bốn năm năm nay cũng chưa từng ăn một bữa no đã ghiền như vậy đâu!”
Mấy anh em xúc động trong lòng đều gật đầu, Khương lão đại: “Nếu luôn có thể sống cuộc sống như vậy, thì thật tốt!”
Chương Hà Hoa liếc mắt nhìn con trai cả một cái, a một tiếng, nói: “Thật là mơ mộng hão huyền!”
Khương lão đại nhún nhún bả vai, không nghĩ nữa.
Khương lão tứ cười chèn nói chèn vào: “Mẹ à, trời bên ngoài đã tối rồi. Không phải mơ mộng hão huyền đâu…”
Chương Hà Hoa trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Cẩn thận cái miệng của con! Một ngày không đánh con thì không thể chịu nổi mất!”
Nếu không phải ăn no căng rồi không muốn di chuyển, bà đã muốn đi qua đá cho tên nhãi con này một cái.
Khương lão tứ cười hắc hắc, nằm liệt trên băng ghế nhỏ không muốn di chuyển. Đừng nghĩ nhà họ Khương có bồn đứa con trai, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau, Khương lão đại và Khương lão nhị đều là người nông dân, tính cách cũng chất phác, hai người bọn họ đều giống với Khương Lão Hàm hơn một chút, nhưng còn hai người nhỏ hơn, lão tam lão tư lại giống Chương Hà Hoa hơn một chút, đầu óc linh hoạt, tâm tư cũng nhiều hơn.
Chương Hà Hoa lại nghỉ ngơi trong chốc lát, nói: “Được rồi, mấy người đàn ông đều đi ra sân ngồi đi, vợ lão đại và vợ lão nhị, hai người các con dọn dẹp một chút đi.”
Mọi người đều xách theo băng ghế, lắc lư đi ra sân, lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, bầu trời ráng đỏ mang theo hơi hồng, gió xuân thổi vào mặt, có chút lạnh lẽo nhẹ, nhưng cũng là cách tiêu thực rất tốt.
Ban đầu Đường Diệu muốn đi giúp đỡ hai chị em dọn dẹp, tuy nhiên mẹ chồng đã lên tiếng, cô ấy cũng không dám đi đến, chỉ đành dẫn bảy đứa trẻ cùng nhau đi ra sân.
Vương Xảo nhìn bóng dáng Đường Diệu, gật gật khóe miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói. Đang muốn làm việc tiếp, thì liền nhìn sang thấy Chương Thải Hồng ngâm nga một bài hát, bắt đầu điên cuồng dọn dẹp! Cuối cùng Vương Xảo không nhịn được nữa, nói nhỏ bên tai đại tẩu mấy câu: “Đại tẩu, chị nhìn vợ của lão tam kìa, tại sao không phải làm cái gì chứ? Chúng ta thế nào cũng là chị dâu của cô ta, cứ thế mãi…”
Chương Thải Hồng quay đầu lại, mang theo chút tức giận: “Đừng so đo, mẹ bảo em làm thì em phải làm, mẹ bảo em ăn thì em được ăn.”
Vương Xảo suýt chút nữa nghẹn họng, cô ta cố gắng bình phúc tâm tình, nga, cô ta quên mất, đây là chó săn số một! Số một đó!
Cô ta thở dài một hơi thật sâu, quay đầu, nghe lời cũng giống như Chương Thải Hồng bắt đầu điên cuồng dọn dẹp!
Cô ta không có khả năng vượt qua được người chị dâu này! Không hề có khả năng!
Mà lúc này, Chương Hà Hoa đang ở trong sân phân chia quả hạnh, bà mang theo cái sọt ra đêm đếm, 59, đúng như dự đoán, không sai biệt quá nhiều so với dự đoán.
Bà bắt đầu chia: “Đây là do tam đệ và em dâu của các con cùng lên núi hái, theo lý thuyết là để hiếu kính cho mẹ và cha các con. Nhưng mẹ và cha các con không ăn hết nhiều như vậy, thế nào cũng sẽ vào miệng mấy đứa trẻ nhà các con, chia đơn giản chút. Các con phải nhớ cảm ơn hai vợ chồng lão tam đó.”
“Đã hiểu, mẹ.”
“Tổng cộng có năm mươi chín quả, đại phòng và nhị phòng mỗi nhà hai mươi quả, mẹ và cha sẽ để lại mười quả, còn lại chín quả thì cho lão tứ.” Bà nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Có ý kiến gì không?”
“Không có không có!”
Lúc này Chương Thải Hồng và Vương Xảo đều đi ra, nghe thấy thế, hai người cũng không nói gì. Thật ra, thật ra Vương Xảo có chút ý kiến, nhưng mà cô ta không dám nói ra, chỉ cần nói nhiều thêm một lời, đại tẩu của cô ta sẽ quay đầu ấn cô ta trên mặt đất mà đánh.
Càng đừng nên nói, vì mẹ chồng cũng là một người đàn bà đanh đá, tam đệ muội cũng là một người đàn bà đanh đá như vậy.
Dưới cái nhìn của những người đàn bà trong nhà đều đanh đá xung quanh, Vương Xảo càng kiên định hơn: “Một chút ý kiến cũng không có!”
Khương Lâm nghịch ngợm rung rung chân, nói: “Các cháu phải nịnh bợ chú tốt một chút đó, chú liền chia cho các cháu ăn cùng!”
Đang yên lặng như gà thì trong một giây Sơn Kê đã lẻn đến trước mặt Khương Lâm: “Chú, chú nghe lời chú nhất, đêm nay cháu sẽ lấy nước rửa chân cho chú.”
Khương Lâu sờ sờ đầu của cậu ấy, mỉm cười: “Thật ngoan thật hiểu chuyện đó, sáng mai chú sẽ cho cháu một quả.”
Tiểu Hổ: “Lúc chú đái dầm, chính là cháu giúp chú gặt quần cộc đó!”
Khương Lâm đen mặt lại, ánh mắt lập lòe, tức muốn hộc máu: “Ai đái dầm cơ! Cháu có tin chú đến đánh cháu không!”
Tiểu Hổ ấm ức khóc chít chít lẻn chui vào trong lòng ngực bà cậu ấy, nói: “Bà ơi, không phải bà bảo chú đái dầm sao…”
Chương Hà Hoa: “...”
Cháu nói như vậy, bà không có cách nào trả lời!
Bà ho khan một cái, nói: “Đều phải ngoan ngoãn đó, bà cũng sẽ chia cho các cháu!”
Quả nhiên, Tiểu Hổ nhanh chong học tập biện pháp của Sơn Kê nói: “Bà ơi, chú sẽ lấy nước rửa chân cho bà nha!”
Chương Hà Hoa: “Được rồi! Thật thông minh mà!”
Tiểu Đường Đường nghiêng đầu xem mọi người tiếp nối nhau nịnh bợ, mắt to chớp chớp.
Sau khi tiêu thực buổi tối một nhà bốn người cùng nhau trở về nhà, Tiểu Đường Đường vỗ cái bụng nhỏ nói: “Tiểu Đường Đường ăn no rồi, không cần ăn quả hạnh nữa.”
Đường Diệu đang bế cô lên, cô ấy nhéo nhéo vào tay cô, nói: “Được, không cần quả hạnh.”
Tiểu Lang nhéo lỗ tai cha, lanh lảnh nói: “Dù trong nhà có, con cũng không cần!”
Đường Diệu nhấn nhấn vào khuôn mặt nhỏ của cậu ấy, nói: “Thật thông minh, các con đều là những đứa trẻ ngoan đó.”
Tiểu Lang nở nụ cười ngại ngùng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Đường Diệu khen ngợi hai đứa nhỏ xong, liền quay đầu nói với Khương Thành: “Lúc về nhà cũng đem mấy quả hạnh trong nhà chia ra nhé. Đừng để ngày mai nữa.”
Khương Thành gật đầu, mấy quả hạnh đã chín, cũng chỉ có thể để thêm hai ba ngày nữa thôi. Khương Thành để lại, thật ra cũng ăn không hết, nên anh ấy chuẩn bị mang chúng đi tặng cho những nhà thường xuyên giúp đỡ gia đình họ, tuy không phải là thứ quá đáng giá. Nhưng tóm lại nó cũng thể hiện được tâm ý của nhà họ.
Đường Diệu lại nói: “Chỉ là, em thấy mẹ đều chia cho anh cả và anh hai hai mươi quả, nếu chúng ta tặng người bên ngoài, thì không nên vượt quá con số này đâu! Nếu như vậy thì, còn dư lại…”
Chút đạo lý trong cuộc sống như này, cô ấy vẫn hiểu được. Nhưng mà nếu chỉ tặng ít như vậy, sẽ thừa lại nhiều, nếu cô ấy lại tặng cho cha mẹ bên kia lần thứ hai, hình như cũng không tốt lắm.
“Là do anh chưa nghĩ đến việc này.” Rốt cuộc đã hôn mê ba năm, nên làm việc có chút sơ sót cũng không trách được.
Khương Thành cười, nói: “Ai u vợ của anh ơi, sao em lại đáng yêu như thế chứ! Loại chuyện này cũng đáng để em bận tâm sao, nếu không được nữa thì chúng liền ăn là được! Đem chúng đều ăn hết không phải được rồi sao?”
Đường Diệu đỏ mặt véo eo anh ấy một cái, nói nhỏ: “Sao anh lại nói mấy lời nói linh tinh đó trước mặt các con chứ. Hơn nữa, loại quả hạnh đó ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, đừng có nháo như vậy.”
“Chúng ta có thể đem chúng đi bán mà!” Tiểu Đường Đường lắc lư cẳng chân nhỏ, giọng nói ngọt ngào muốn chết người: “Đem bán hết đi, bán lấy tiền tiền!
Hai mắt Đường Diệu sáng lên!