Edit: Trúc Linh
Sáng nay Khương Thành cũng đã suy nghĩ rất lâu, sau đó mới nói tiếp những lời rất lý lẽ: “Dù sao cũng vừa dịp của em, em cũng đừng đi lại nhiều cứ nói là dưỡng sức ở trong nhà đến lúc đó đi kiểm tra lại là điều đương nhiên.”
Đường Diệu: “Được!”
Khương Thành: “Vậy anh đi làm đây!”
Hôm qua anh ấy không đi làm cho nên hôm nay không thể nghỉ được nữa. Khương Thành đẩy cửa đi, có lẽ dù nhiều dù ít thì hôm nay anh ấy cũng đã đi muộn nhưng mà thời gian ngắn nên mọi người cũng không so đo với nhau. Mấy người đàn ông hay chơi với vợ chỉ cần nhìn một chút là đã hiểu rõ ngọn nguồn, bèn nở nụ cười ái muội, nói hết lời này sang lời khác trêu ghẹo anh ấy rất sung sức.
Khương Thành giả bộ không nghe, đè thấp giọng nói: “Tối nay đừng đi ra ngoài tôi sẽ cho các anh quả kha tử* để ăn.”
*Quả kha tử: là một cây thuốc quý, dạng cây gỗ cao từ 15 – 20m. Lá cây có cuống tương đối ngắn, mọc đối nhau. Hoa mọc ở kẽ lá hoặc đầu cành, tràng hoa mùi thơm có màu trắng. Quả kha tử hình trứng, dài khoảng 3-5cm, đường kính 2,5-3 cm, 2 đầu nhọn và có 5 cạnh dọc. Vỏ quả có màu nâu nhạt. Hạt rất cứng, vị chua chát, thịt dày (khi khô chỉ còn 2 – 4mm). Cây này thường mọc ở các địa hình bằng phẳng ở ven sông suối, chân núi, dọc đường đi. Bên cạnh đó, cây kha tử mọc trên cả đất cát và đất pha sét. Cây kha tử có vỏ dày nên có thể chịu lạnh, khô và chịu lửa.
Mọi người vừa nghe đã sáng hai con mắt lên, không hỏi nhiều nữa nhanh chóng đi làm việc. Sao còn chưa tới buổi tối nhỉ? Quả kha tử ăn cũng khá ngon đấy!
Bên chỗ Khương Thành bắt đầu làm việc thì bên Đường Diệu cũng dần bận rộn lên.
Khương Thành vừa đi, Tiểu Đường Đường đã tỉnh dậy.
“Mẹ~” Tiểu Đường Đường xoa xoa đôi mắt muốn bò dậy, mềm mại lẩm bẩm: “Con muốn đi tiểu~”
Đường Diệu bế con gái vào lòng: “Mẹ bế con đi.”
Sửa soạn xong cho Tiểu Đường Đường, Tiểu Lang cũng tỉnh dậy, cậu bé tự mình cầm quần chạy vào nhà xí mà không cần ai giúp.
Trong nhà cũng không có cái gì, cho nên không cần phải dọn dẹp quá nhiều, Đường Diệu cất giữ hai ‘tài sản’ lớn nhất là hai con gà và một con thỏ cho tốt sau đó đưa hai đứa nhỏ ra cửa rồi nói: “Mẹ đưa hai con đi hái rau dại.”
Mặc dù nói vẫn còn ‘bệnh’ nhưng Đường Diệu cảm thấy bản thân đi hái rau dại cũng không làm chậm trễ việc gì. Cô ấy hiểu được lời của Khương Thành là đúng, chắc chắn là có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình, vì vậy không thể dễ dàng đi lên núi, cô ấy ôm hai đứa nhóc đi tới nhà cũ kêu to: “Tiểu Ngư, con đi đào đồ ăn không?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Tiểu Ngư nghe thấy âm thanh chạy thình thịch đi ra, cô bé lập tức nói: “Có đi ạ!”
Mấy ngày nay Tiểu Đường Đường toàn ở nhà vì thế cô bé toàn phải đi một mình, cô bé nhỏ giọng nói: “Lần trước chúng ta đào thật nhiều đồ ở chỗ núi Tây nên bị mọi người nhìn thấy, giờ ai cũng đi qua đó hết rồi.”
“Vậy chúng ta nơi nào mới tốt?”
Tiểu Đường Đường lập tức xung phong: “Núi Dương Thụ đi.”
Tiểu Đường Đường: “Chị Tiểu Ngư nói mọi người đều đi đến núi Tây cho nên chúng ta đi núi Dương Thụ đi.”
Đường Diệu cõng rổ nhỏ trong nhà đi, một tay bế bé con nói: “Đúng là đứa bé nhanh nhẹn, được, vậy đi núi Dương Thụ.”
“Con tự đi được.” Tiểu Đường Đường vặn cái mông nhỏ, Đường Diệu cười bỏ con bé xuống, Tiểu Đường Đường dắt lấy tay Tiểu Lang và Tiểu Ngư nói: “Đi thôi.”
Đường Diệu mang theo ba đứa nhóc cùng nhau đi tới núi Dương Thụ, trên đường có gặp được mấy cô gì, có người chào hỏi với Đường Diệu: “Vợ của lão tam nhà họ Khương à? Đi đâu đấy?”
Đường Diệu dịu dàng cười nói: “Con mang theo mấy đứa nhỏ đi núi Dương Thụ đào đồ ăn ạ.”
Nghe thấy thế người kia cũng chỉ cười cười im lặng không nói gì, Đường Diệu cũng không dừng lại, đơn giản nói vài câu cho xong rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đồ ăn bên núi Dương Thụ không nhiều, dù núi không nhỏ nhưng lại ít hơn bên núi Tây kia nhiều. Hơn nữa bên núi Tây lại nguy hiểm, người bình thường cũng không cho trẻ con tới đó cho nên mọi người mới dốc sức cày cấy bên núi Dương Thụ.
Mấy con dê, rồi con sơn dương, sớm muộn gì cũng bị người ta bắt hết.
Có điều mấy ngày trước nhóm con nít thấy Tiểu Đường Đường và Tiểu Ngư đi núi Tây có thu hoạch mang về, làm cho mấy người lớn nổi lên tâm tư. Nghĩ cũng đã nhiều năm không thấy dã thú xuống núi, vì vậy đã dẫn mấy đứa bé trong nhà đi. Thường xuyên đi đi lại lại nên mấy ngày nay toàn bộ con nít đều tập trung ơ bên núi Tây cả rồi.
Còn lại bên núi Dương Thụ toàn là mấy người vợ với cô bé nhát gan.
“Mọi người chia nhau ra đào đi!” Mặc dù Tiểu Ngư đi theo thím ba nhưng vẫn theo thói quen nói một câu như vậy, nói xong thì đỏ mặt, trộm nhìn thím ba một cái thấy cô ấy không hề tỏ ra ý không vui nào mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng hơn.
Đường Diệu: “Mọi người đừng đi quá xa, có việc thì gọi thím nha.”
“Được ạ!” Mấy đứa nhóc đồng thanh đáp.
Tiểu Đường Đường xách theo cái túi nhỏ mà cô bé tự làm, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngnag đi đầu, ngồi xổm xuống bắt tay làm việc.
Đường Diệu nhìn lướt qua thấy Tiểu Lang và Tiểu Ngư nghiêm túc ra sức đi đào đồ ăn thì cười cười, bắt đầu bắt tay vào làm việc cùng. Bên này không có nhiều rau dại nhưng không phải là không có. Hơn nữa, vài ngày đã không có ai đào cho nên vẫn thu hoạch được chút ít.
Tiểu Đường Đường vừa làm việc vừa nhìn xung quanh, cô bé đào đào dưới một cái cây rồi lại thêm cái cây nữa.
Phải mau chóng đào thêm nữa… Chỉ là… “Cộp”.
Cô bé nhìn chằm chằm cục đá nằm dưới cuốc nhỏ của mình.
Tiểu Đường Đường ai da một tiếng nhặt hòn đá lên, phủi phủi một cái cúi đầu tiếp tục đào đồ ăn, lần này phải thật nghiêm túc hơn nữa, xông lên đi!
Đường Diệu nghiêng mặt nhìn Tiểu Đường Đường đang đào đồ ăn, hình như con gái của cô ấy vừa mới đào trúng cục đá, vừa cười vừa đi tới thì thấy cô nhóc phủi cục đá một cái sau đó ném đi, hòn đá lộc cộc lăn lóc mấy vòng dừng ở bên chân cô ấy.
Đường Diệu cười cười nhặt lên định ném xa ra chút đột nhiên con ngươi co lại, sững sờ, dùng sức xoa xoa cục đá, kích động đến mức suýt chút nữa đã kêu lên tiếng.