8.
Trong nhà hàng, tôi gặp lại hai người tôi không muốn gặp lại nhất.
Khi đang đi tới chỗ rẽ, tôi nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi ăn tối với nhau, trong một cái bàn đặt ở góc phòng. Người phụ nữ mặc một thân váy sườn xám kiểu Trung Hoa màu đen, khiến cô ta nhìn vô cùng quyến rũ. Mái tóc xoăn được búi gọn lại bằng một cây trâm bạc tinh xảo. Mỗi một động tác của cô ta đều khiến người khác si mê. Người phụ nữ đó là Văn Vi. Người đàn ông ngồi đối diện cô ta không ai khác là Tống Trầm.
Văn Vi nhìn thấy tôi trước, cô ta lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng, vuốt ve góc váy, cười tủm tỉm đứng lên nhìn tôi.
"Đã lâu không gặp, Lâm tiểu thư."
Tôi không hề căm ghét Văn Vi, tất cả là do tôi sai, tôi sai khi yêu lầm người mà thôi. Cô ta xuất hiện là để cảnh tỉnh tôi, đưa tôi trở về với cuộc sống đúng đắn. Có thể ngày đó cách xử sự mãnh liệt của Văn Vi làm tôi sợ hãi. Nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi giống như đã hiểu rõ mọi thứ. Mà cô ta là một thợ săn.
Tống Trầm cũng nhìn thấy tôi, nhưng hắn không có biểu hiện gì đặc biệt, hắn bình thản nhìn tôi giống như nhìn một người xa lạ, không liên quan gì đến hắn.
Văn Vi bước hai bước tiến về phía tôi, tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất của cô ta rất dứt khoát, tư thế cũng rất uyển chuyển. Cô ta bước tới gần tôi, hương hoa hồng của cô ta bao trùm lấy tôi, cô ta mỉm cười nhìn Giang Trì Di đang đi theo tôi, nhẹ giọng nói.
"Lâm tiểu thư, lần này cô đừng nhìn lầm người nữa nha."
Tống Trầm cầm cốc lên uống một ngụm, sau đó mới mở miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.
“Lâm Niệm, người đi bên cạnh em là ai? Anh chưa từng nhìn thấy anh ta."
Giang Trì Duệ đứng ra phía trước bảo vệ tôi, khóe miệng như có như không cong lên thành một nụ cười.
"Tôi với Lâm Niệm có quan hệ gì không liên quan tới Tống tiên sinh, mong anh đừng hỏi nhiều."
Tống Trầm nặn ra một nụ cười.
“Quan hệ của tôi với Lâm Niệm, hỏi thăm nhau đương nhiên không bao giờ tính là nhiều, ngược lại là anh kìa, anh đừng có quản chuyện bao đồng."
Giang Trì Duệ cười giễu cợt.
"Lâm Niệm đã chia tay với anh từ lâu rồi, sao tin tức của anh chậm vậy?”
Vẻ mặt Tống Trầm sững sờ trong chốc lát, hắn quay đầu lại nhẹ nhàng nói.
"Lâm Niệm chẳng qua là đang nóng nảy, giận dỗi tôi thôi."
Giang Trì Di cười nhạo một tiếng.
"Phải vậy không? Tôi chưa từng thấy ai như anh cả, vừa ăn tối cùng Văn tiểu thư vừa lôi kéo Lâm Niệm không buông. Tống tiên sinh, mặt anh đúng là dày quá rồi đó.”
Sắc mặt Tống Trầm tối sầm, hắn quay đầu nhìn tôi.
"Lâm Niệm, anh với Văn Vi chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Văn Vi nghe vậy, sắc mặt như thường lệ, mỉm cười đứng sang một bên, khoanh tay lại như đang xem kịch.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn về phía Tống Trầm.
"Tống tiên sinh, chúng ta đã chia tay rồi, xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
Tống Trầm nghe được lời này của tôi, bèn cắn chặt răng, trong chốc lát, yết hầu của hắn chuyển động lên xuống, còn muốn nói tiếp.
Giang Trì Duệ kéo tôi ra ngoài, anh cố tình lớn tiếng nói.
"Niệm Niệm, hôm nay ra đường gặp phải thứ xui xẻo, anh và em không nên ăn cơm ở đây nữa.”
Tống Trầm nghẹn họng, không nói được câu nào. Tôi quay đầu lại thì thấy Văn Vi không hề có biểu hiện như mới bị xúc phạm, thậm chí cô ta còn vẫy tay chào tôi. Mặc khác lại nhìn Tống Trầm, Tống Trầm ở trong mắt tôi bây giờ đã không còn là người quan trọng nữa. Tôi cũng không quay đầu nhìn lại thêm lần nào.
9.
Buổi tối, Giang Trì Duệ đưa tôi về nhà.
Từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dưới lầu. Giang Trì Duệ cũng nhìn thấy người đó, anh quan sát sắc mặt tôi một hồi, rồi từ từ mỉm cười.
"Có muốn anh đi xuống với em không?"
Tôi lắc đầu, nói với anh.
"Không sao, em có thể tự giải quyết chuyện này."
Đối với tôi bây giờ, Tống Trầm là chuyện của quá khứ, gặp lại hắn, trong lòng tôi đã không còn cảm thấy dao động gì nữa.
Giang Trì Duệ nhẹ giọng nói.
"Anh ở đây chờ em."
Tôi xuống xe, quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt hắn nặng trĩu như đang có bão tuyết.
Tống Trầm ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy tôi.
Hắn trút bỏ tàn thuốc còn sót lại, ném xuống đất, dùng chân chà nó đi, kiêu ngạo chờ tôi đi về phía hắn.
“Lâm Niệm, sao em về muộn vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, vẻ mặt hắn vẫn như thường lệ, vẫn giữ cái thái độ như lúc tôi theo đuổi hắn, đến và đi ngay khi được gọi.
Tôi bình tĩnh nhìn Tống Trầm.
“Tôi nghĩ tôi và anh không còn liên quan gì với nhau nữa.”
Tống Trầm thấp giọng cười.
"Đừng làm loạn nữa, Lâm Niệm, anh không phải đang tới dỗ em đây sao?"
Tôi có chút kinh ngạc nhìn Tống Trầm, hắn có ý gì? Hắn nghĩ tôi vẫn đang giận dỗi hắn à?
"Anh đừng hiểu lầm ý tôi, Tống tiên sinh, chúng ta đã chia tay rồi."
Hắn nhíu mày, làm như không nghe thấy câu này của tôi, ánh mắt mang theo nghi hoặc hỏi tôi.
"Lâm Niệm, sao gần đây em lại không nhắn tin cho anh nữa?"
Tôi có cảm giác đang nói chuyện với con gà con vịt chứ không phải con người nữa, tôi không khỏi cảm thấy chuyện này quá vô lý.
Tống Trầm duỗi tay muốn nắm lấy tay tôi, tôi gạt tay hắn ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
"Đương nhiên là bởi vì tôi không còn thích anh nữa đó, đồ ngu."
Tống Trầm rủ mắt nhìn hai cánh tay hắn bị tôi chán ghét gạt đi, nhẹ giọng hỏi.
"Không phải em vẫn luôn thích anh ư? Sao em có thể chia tay với anh?"
Tôi nhắm mắt, nhớ lại từng hình ảnh lúc tôi tới đưa canh gà cho hắn, những dấu hôn trên xương quai xanh của Văn Vi, lúc Tống Trầm ưu tiên bảo vệ Văn Vi mà không phải tôi, âm thanh cửa đóng chặt lại trước mặt tôi.
Tôi lại càng cảm thấy chán ghét.
"Anh làm tôi buồn nôn quá đó Tống Trầm."
Tôi mở mắt ra, trong mắt lóe lên toàn sự tức giận và căm hận dành cho Tống Trầm. Trong lúc nhất thời, tôi dường như nhìn thấy được sự tổn thương sâu sắc trong mắt Tống Trầm. Sắc mặt hắn tái nhợt, giống như không thể tưởng tượng nổi, hắn thấp giọng lẩm bẩm.
"Lâm Niệm, em từng nói em sẽ luôn thích anh mà."
Tôi cười nhạo một tiếng.
"Đừng để tôi gặp lại anh lần nào nữa, Tống Trầm."
Nói xong câu này, tôi nhanh chóng đi vòng qua Tống Trầm, phi thẳng lên lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT