1.
Tôi mua cho Tống Trầm loại bánh ngọt hắn thích ăn nhất. Giữa trời nắng như thiêu đốt, tôi đứng dưới nhà hắn, chân thành gửi tin nhắn cho hắn.
"Anh có rảnh không? Em có mua bánh ngọt cho anh nè. Bây giờ em đang đứng dưới nhà anh. Anh xuống lấy nhé?"
Tôi đã chờ rất lâu nhưng Tống Trầm vẫn chưa trả lời tin nhắn. Cái bánh ngọt trong tay không thể chịu nổi thời tiết nóng nực giữa trưa nên lớp bơ phía trên đã bắt đầu chảy ra. Cái bánh ngọt ban đầu được làm đứng thẳng hiện tại đã xẹp xuống rất nhiều.
Tiếng thông báo có tin nhắn mới vang lên. Tôi vội vàng cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn trả lời của Tống Trầm.
"Bây giờ anh không có ở nhà, em về đi.”
Tôi thất vọng cụp mắt xuống, suy nghĩ hay là để bánh trước cửa nhà cho hắn. Ngày thường Tống Trầm không cho phép tôi đi lên lầu, chỉ cho tôi đứng dưới lầu chờ hắn nhưng hôm nay hắn không ở đây. Tôi có nên đi lên lầu không?
Tôi đang đi tới đi lui suy nghĩ thì nhìn thấy từ trên tầng lầu nhà Tống Trầm có hai người sánh vai bước ra. Là một người đàn ông và một người phụ nữ. Người đàn ông đang dịu dàng nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ, ân cần che dù cho cô ta, tránh cho ánh nắng gay gắt làm người phụ nữ khó chịu.
Hai người họ nhìn rất xứng đôi. Nhưng thấy cảnh này, trong lòng tôi lại cảm thấy rối ren xen lẫn hoảng sợ. Tôi sợ bọn họ nhìn thấy tôi nên đã vội vàng trốn sang một bên. Người đàn ông kia chính là bạn trai của tôi, Tống Trầm. Người phụ nữ chính là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, Văn Vi.
Tôi trốn ở trong góc, ngơ ngác nhìn Tống Trầm mở cửa xe cho Văn Vi. Bàn tay hắn lịch sự che trên đỉnh đầu cô ta, đề phòng đầu cô ta đụng trúng nóc xe. Văn Vi dịu dàng gật đầu với Tống Trầm. Sau đó hai người ngồi lên xe rồi lái đi mất.
Tôi sững sờ đứng tại chỗ, gương mặt tái nhợt, trái tim như bị ngàn con dao đâm vào. Tôi không giữ nỗi hộp bánh trên tay, bụp một tiếng, cái hộp rơi xuống đất. Chiếc bánh vốn được trang trí rất tỉ mỉ đẹp đẽ hiện giờ đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu. Tôi ngồi xổm dưới đất, nhặt bánh lên, nhưng các ngón tay tôi cứ run rẩy khiến mọi thứ trở nên lộn xộn hơn lúc đầu. Tôi đúng là đứa yếu đuối mà.
Một bàn tay từ đâu đưa tới, nắm lấy đôi tay đang run rẩy của tôi. Giọng điệu ôn hòa hỏi.
"Niệm Niệm, em không sao chứ?"
Tôi ngẩn người trong giây lát. Đến khi nhận ra chủ nhân của giọng nói ấm áp đó thì nước mắt của tôi không kiềm được cứ liên tục chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay. Những giọt nước mắt nóng hổi chứa đầy nỗi đau. Tôi nghẹn ngào nói.
"Giang Trì Duệ, thích một người sao lại khó khăn như vậy."
Giang Trì Duệ nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra một chút đau lòng. Phút chốc, tay anh siết chặt tay tôi, cứng nhắc an ủi.
"Không sao, Niệm Niệm, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."
2.
Tôi quen biết Tống Trầm khi học đại học. Lần đầu tiên tôi gặp hắn là khi tôi đang tham gia một cuộc thi do trường tổ chức. Lúc đó tôi quên mang theo bút. Tống Trầm ngồi cạnh tôi, thấy tôi hốt hoảng nên đưa cho tôi cây bút khác của hắn, ôn tồn nói.
"Dùng của tôi đi."
Từ đó về sau, tôi không thể kiềm chế bản thân, cứ vậy mà u mê Tống Trầm. Tôi đi khắp nơi hỏi thăm tin tức về chuyên ngành và tuổi tác của Tống Trầm, chỉ để có cơ hội ngồi cạnh hắn khi học các lớp tập thể. Sau khi thêm được Wechat của Tống Trầm, ngày nào tôi cũng chào buổi sáng và chúc hắn ngủ ngon.
Đều đặn mỗi ngày tôi đều mang bữa sáng cho Tống Trầm, dùng đủ mọi cách để khiến hắn bất ngờ vui vẻ. Hắn chơi bóng rổ thì tôi đứng chờ đưa nước. Hắn cảm thấy không khỏe thì tôi lo lắng chạy đi mua thuốc cho hắn. Hầu như cả trường học đều biết Lâm Niệm, hoa khôi khoa Toán của trường, đang theo đuổi nam thần khoa Tài chính, Tống Trầm. Thỉnh thoảng khi sức khỏe của tôi không được tốt hay vô ý bị thương, Tống Trầm cũng sẽ hỏi han quan tâm tôi.
“Em có thấy khó chịu lắm không?”
Tôi cứ tưởng biểu hiện của Tống Trầm như vậy chứng tỏ hắn cũng thích tôi, chỉ có điều chưa quá thích như tôi thích hắn thôi. Vì vậy tôi cứ vất vả theo đuổi Tống Trầm, hy vọng có một ngày tôi sẽ thu phục được đóa hoa cao lãnh là hắn.
Có một lần, không biết Tống Trầm bị làm sao, tâm trạng của hắn cực kỳ không tốt. Tôi ngồi bên cạnh hắn, lo lắng nhìn hắn uống hết ly rượu này tới ly rượu khác. Sau khi Tống Trầm uống rượu, giọng nói của hắn trở nên hơi trầm khàn. Hắn bình tĩnh nhìn tôi hồi lâu rồi nhẹ giọng nói.
"Lâm Niệm, chúng ta thử hẹn hò đi."
Tôi ngẩn người, muốn xác nhận lại.
"Anh nói thật sao?"
Tống Trầm mỉm cười, ánh mắt hắn lơ đãng, cất giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng.
"Anh nói thật, Lâm Niệm. Chúng ta hẹn hò đi."
Tôi ôm ngực. Trái tim dường như không thể khống chế nổi nữa, sắp nhảy ra ngoài. Tôi trả lời bằng giọng run run.
"Được ạ!"
Trong khoảng thời gian đầu chúng tôi hẹn hò, tôi cảm giác được, Tống Trầm đã thật sự cố hết sức để làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai. Hắn sẽ đặt một bó hoa trong xe, sau đó đèo tôi đi ăn tối. Hắn cũng tạo bất ngờ cho tôi bằng cách tặng tôi món quà tôi thích.
Nhưng dần dần, thái độ của Tống Trầm đối với tôi ngày càng lạnh nhạt. Tôi thầm nghĩ, cặp đôi nào rồi cũng vậy thôi, đâu thể nào cứ ấm áp ngọt ngào như ban đầu mãi được, thế nào cũng phải dần dần lạnh nhạt thôi. Cho đến một lần tôi ngồi ở ghế lái phụ, vô tình nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của Tống Trầm.
"Máy bay hạ cánh sớm hơn dự kiến rồi, anh qua đón em nhé?"
Tôi ngẩn người một lúc, sau đó vờ như không nhìn thấy tin nhắn, lặng lẽ dời tầm mắt sang nơi khác. Tôi nghĩ, Tống Trầm cũng có những chuyện riêng tư của hắn, tôi không nên vì mấy chuyện đó mà làm hắn thấy khó chịu. Sau khi Tống Trầm nhìn thấy thông báo, hắn cầm điện thoại lên đọc tin nhắn. Yên lặng một lát, sau đó nhẹ giọng nói với tôi.
"Lâm Niệm, anh xin lỗi. Bây giờ anh có chút chuyện gấp cần giải quyết nên tối nay không thể chở em đi ăn tối được.”
Tôi dùng hết sức mới kiềm chế không lộ ra vẻ mặt lúng túng. Cố gắng thể hiện mình là một cô bạn gái hiểu chuyện nói với hắn.
"Không sao đâu, nếu anh có việc gấp thì anh đi trước đi. Anh cứ thả em bên kia đường, em tự bắt xe về được mà.”
Tống Trầm gật đầu một cái, thả tôi xuống bên chỗ đậu xe tạm thời bên kia đường. Ngay sau đó bật xi nhan vòng xe lại, rồi nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc. Chỉ là toàn bộ quá trình, đến nhìn hắn cũng không quay lại nhìn tôi lấy một lần. Tôi ngước đầu nhìn trời, cố kìm lại những giọt nước mắt đang chực trào trong khóe mắt.
Tôi tự nhủ trong lòng, không có gì hết, chỉ là mối quan hệ xã giao bình thường của hắn thôi. Không cần phải cảm thấy tủi thân. Chẳng qua tôi đã nhìn thấy tên người gửi tin nhắn, là Văn Vi, bạch nguyệt quang trong lòng Tống Trầm. Cô ta đã xuất ngoại từ hồi còn học trung học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT