Lâm Niệm là một cô gái rất tỉnh táo, cô ấy đã quyết định rất dứt khoát, buông tay và chia tay với Tống Trầm.
Tôi nhìn vẻ mặt khó chịu của Tống Trầm khi cầm điện thoại, không khỏi vui vẻ trong lòng, Tống Trầm à Tống Trầm, hối hận rồi đúng không? Nhưng hiện tại có hối hận thì cũng vô ích, tôi sẽ trói hắn bên cạnh tôi cho đến khi Lâm Niệm hoàn toàn quên hắn. Để cho hắn triệt để không còn cơ hội nào nữa. Tôi lại nghe tin Giang Trì Duệ đang theo đuổi cô ấy, tôi có chút khó chịu, nhưng tôi cảm thấy nhân phẩm của Giang Trì Duệ cũng không tệ, rất xứng với cô ấy.
Sau đó, tôi đề nghị chia tay với Tống Thần, hắn ngơ ngác nhìn tôi một lúc, nhưng cũng không giữ tôi lại. Chẳng qua giọng nói lại khàn đi mấy phần.
"Em xem tôi là con chó của em sao? Văn Vi, em lạnh lùng thật đấy."
Tôi nhún vai, rời khỏi đó mà không quay đầu lại thêm lần nào nữa. Không lâu sau, tôi nắm tay anh bạn trai mới xuất hiện trong đám cưới của Lâm Niệm. Tôi không hài lòng nhìn Giang Trì Duệ, sắc mặt anh ta cũng khó chịu khi nhìn thấy tôi. Nhưng Lâm Niệm lại tiếp đón tôi rất chân thành, còn cảm ơn tôi.
“Cám ơn chị đã tới tham dự hôn lễ của bọn em.”
Thiệt là ngốc mà, sao lại có thể đối xử dịu dàng với người đã cướp bạn trai cũ của em như vậy chứ hả bé. Tôi xoa mặt cô ấy, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, tiếc vì đã bỏ lỡ nhiều thời gian cùng cô ấy như vậy, hiện tại chỉ có thể trở thành một người xa lạ trong mắt cô ấy.
"Lâm Niệm, chúc em tân hôn vui vẻ."
Đừng gặp lại người xấu xa như tôi, em nhé!
Chúc em luôn thành công và hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT