Từ vương là một vị vua anh minh, nhờ vậy thiên hạ mới được hưởng thái bình. 

Ngày trước, tướng quân phu nhân hết lòng dạy bảo Vệ Thanh, nay ta cũng vậy. Cuối cùng, Vệ Thanh chọn đi theo con đường quan văn.

Đệ ấy là hậu duệ duy nhất của Vệ gia, không thể lại phơi thây ngoài sa trường được.

Không có Vệ gia thì vẫn sẽ có người khác lãnh binh đánh trận.

18 tuổi, đệ ấy thi đỗ thám hoa.

Vậy là Vệ Yến đã xa ta 8 năm rồi, sắp 3000 ngày trôi qua, ta đã cố gắng suốt những ngày tháng ấy.

Kiên quyết chống lại tất cả những người muốn tốt cho ta.

Hoàng đế nói, Vệ Thanh đã thành tài rồi, ta cũng nên sống cuộc đời của chính mình.

Rất lâu rồi ta mới gặp lại ngài. Đối diện với ngài, ta có một cảm giác quen thuộc nhưng cũng rất đỗi xa lạ. Xa lạ là vì ở ngài có thứ khí thế hoàng đế khiến ta không còn cảm giác thoải mái như năm xưa. Còn quen thuộc là vì khoảng trời niên thiếu chúng ta từng quen biết.

Ta hỏi ngài: "Bệ hạ còn nhớ A Yến không?"

"Tất nhiên là có, đệ ấy là bằng hữu thân thiết của ta."

"Nếu như nam nhân có thể sống vì lý tưởng sĩ vị tri kỷ giả tử [1], vậy vì sao thần phụ không thể?"

Ngài nhìn ta, nhưng ánh mắt dường như lại đang tìm nơi trốn tránh..

[1] Sĩ vị tri kỷ giả tử: 士为知己者死: Kẻ sĩ sẵn sàng hy sinh vì tri kỷ

Cái chết của Vệ Yến không liên quan gì đến hoàng đế.

Binh quyền, nào ai không muốn? Hồi ấy, Vệ Yến vì ngài mà ra trận, ngài cũng từng cản, từng thật lòng khuyên chàng đừng quá vội vã. Nhưng, cuối cùng cũng không ngăn được chàng.

Dẫu vậy, nào ai ngờ được Vệ Yến sẽ một đi không trở lại.

Ta biết, ta biết hết mọi chuyện. Cho nên ta mới không trách Vệ Yến, cũng không trách hoàng đế.

Chỉ là ta thương Vệ Yến.

----- 

Sau khi đăng cơ, hoàng đế vẫn luôn dành sự ưu ái cho phủ tướng quân.

Ta biết là vì Vệ Yến.

Ta phải mất rất lâu mới chọn được một cô nương vừa hay lễ nghĩa, vừa có hiểu biết, để làm mối cho Vệ Thanh một mối duyên lành.

Đêm trước ngày thành thân, đệ ấy nói với ta rằng hy vọng ta có thể sống cuộc đời của chính mình.

"Tẩu tẩu, ca ca mất rồi. Nếu như ca ca biết tẩu thế này, ca ca sẽ đau lòng lắm."

"Chính vì chàng mất rồi, nên ta mới phải trông nom đệ đấy."

Từ nhỏ ta đã coi Vệ Thanh là đệ đệ mình. Hồi bé đệ ấy mụ mẫm lắm, làm gì cũng chậm rì nhưng mà dễ thương. Vệ Thanh hay bám theo Vệ Yến như một cái đuôi nhỏ.

Rồi từ lúc nào đệ ấy không đi theo Vệ Yến nữa nhỉ?

Từ sau khi Vệ tướng quân từ trần.

----- 

Từ sau khi Vệ tướng quân qua đời, Vệ Thanh ngoan ngoãn ở yên trong nhà, im lặng chăm chú đọc sách.

Mọi chuyện có lẽ đã bắt đầu từ lúc ấy.

Văn thần võ tướng, văn thần vẫn an toàn hơn.

Nhưng ai mà ngờ được Vệ Yến lại ra đi sớm đến vậy?

----- 

Hoàng đế đích thân hạ chỉ ban hôn nên dù cho phủ tướng quân vốn không đông người thì nay, tiệc cưới của Vệ Thanh vẫn đông vui, náo nhiệt vô cùng.

À không, bây giờ không còn gọi là phủ tướng quân nữa, bởi vì đã sớm không còn tướng quân nữa rồi, chỉ có thể gọi là Vệ phủ mà thôi.

Khi còn sống, tướng quân phu nhân đích thân cho người gắn tấm biển này lên. Tấm biển ấy thực ra có tuổi đời gần trăm năm rồi, là tấm biển đổi bằng máu xương của mấy đời nam nhi nhà họ Vệ. Cuối cùng, cũng đến lúc phải hạ xuống.

Nhìn Vệ Thanh thành thân, ta lại nhớ đến Vệ Yến. Nếu như năm ấy chàng trở về, tiệc mừng của hai ta có lẽ cũng sẽ rộn ràng như thế.

Ta sẽ không phải bước vào phủ trong sự lặng lẽ và thê lương.

Vệ Thanh thành thân rồi, ta bèn giao hết sự vụ trong phủ cho Lý thị, phu nhân đệ ấy quản lý. 

Nhưng Vệ Thanh lại nghĩ không cần làm thế. Nên đệ ấy và Lý thị đến bảo ta tiếp tục quản lý phủ.

Song ta từ chối. Bởi vì ta biết, không có cô nương nào về nhà chồng mà lại mong cảnh như vậy. Dẫu vậy, khi Vệ Thanh bàn chuyện này, Lý thị cũng không tự mình nói ra rằng nàng không muốn thế.

Cả hai đã là phu thê, sau này sẽ là người gắn bó, yêu thương, đùm bọc nhau suốt đời. Còn ta chỉ là người ngoài. Vậy nên, cớ gì phải lưu luyến chức quyền ấy, dẫu sao cũng không phải là của ta.

Phu quân ta đã mất lâu rồi.

Từ ngày ta dọn về đây, ta hiểu sau này mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Đó là cảnh cả đời cô độc.

----- 

Cuộc sống vẫn diễn ra như thường, không có nhiều khác biệt lắm.

Những mối quan hệ càng ngày càng trở nên xa lạ. Dẫu sao với thân phận của ta, ắt sẽ không nhiều người muốn qua lại. Các phu nhân thế gia giao thiệp với nhau ít nhiều đều là vì lợi ích, mà ta chẳng đem lại được ích lợi gì cho họ, nên dần dần cũng không còn ai muốn ghé thăm.

Hoàng hậu vẫn giống như hồi trước, thường xuyên triệu ta vào cung tâm sự. Bao năm nay, ta và nàng vẫn luôn bầu bạn với nhau. Thi thoảng nàng có than phiền với ta về mấy chuyện hậu cung.

Có lúc, ta khuyên nàng ráng cho qua chuyện, có lúc ta cũng phụ họa bất bình thay nàng. 

Chỉ có thể nói tất cả chúng ta đều dần thay đổi. 

Ai cũng có lòng tham.

Giống như hoàng đế, ta vẫn nhớ trước đây ngài từng nói mình sẽ một lòng một dạ với nàng, đến khi bạc đầu cũng không rời xa nhau. Nhưng sau này, ngài cũng vẫn nạp thêm thiếp phòng. Đến giờ, mặc dù không đến độ ba nghìn mỹ nhân giai lệ, nhưng phi tần cũng chẳng phải số ít.

Giống như hoàng hậu, nàng từng là người vô cùng hiền hậu, dịu dàng. Hồi ấy ta từng hỏi nàng, rõ ràng nàng và Từ vương còn chưa hiểu nhau, tại sao lại gả cho y. Nàng nói, bởi vì không phải ai cũng có thể sống theo ý mình, dù gì nữ nhân sớm muộn cũng phải xuất giá thôi.

Hồi ấy, nàng chỉ muốn làm một hiền thê, nhưng bây giờ nàng lại muốn hoàng đế chỉ sủng ái một mình nàng.

Không thể nói những chuyện ấy sai hay đúng, dẫu sao cũng là câu chuyện của người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play