Con trưởng nhà Vệ Thanh thành thân rồi.
Nhìn thằng bé nay bảnh bao lắm, đã là người lớn rồi đấy! Chợt kí ức xưa ùa về, ta nhớ ngày cậu chàng mới sinh, cái mặt nhăn nhó, người bé tẹo teo. Thời gian trôi qua nhanh thật! Chớp mắt, con cái Vệ Thanh đều lớn hết rồi.
Còn hôn sự của Huệ An cứ lần lữa mãi, cuối cùng kéo dài tận hai năm. Đến nay, đế hậu mới quyết cho con bé về với Lục gia, thỏa tâm nguyện của hoàng hậu. Hôn sự gấp gáp, tính từ lúc ban hôn cho đến ngày thành thân tất cả chắc chưa quá nửa năm. Cũng bởi hoàng hậu yếu đi nhiều.
Ta đến thăm nàng, mỗi lần gặp nàng càng tiều tụy hơn. Thái y bắt mạch nói hoàng hậu lao lực quá độ nên mới đổ bệnh. Cũng may hôn sự của Huệ An đúng với ý nàng, coi như một niềm an ủi. Nhờ vậy, thần sắc nàng cũng tươi tỉnh hơn. Dẫu vậy, lòng nàng vẫn mang nặng nỗi lo.
"A Chước, sau này ngươi phải thay ta chăm sóc bọn trẻ đấy."
Nghe nàng nói vậy, ta phát vào tay nàng một cái bảo đừng nói gở. Nhưng không ngờ, ta còn chẳng kịp chăm sóc cho hai đứa con nàng.
Mọi chuyện xảy ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
-----
Năm Thủy Nguyên thứ 24, cuối tháng 6, đầu tháng 7.
Khoảng 2 tháng trước ngày Huệ An thành thân.
Thái tử ngã ngựa, trọng thương qua đời.
Ta nhìn Sùng Nhi khôn lớn, thành gia lập thất, nay lại… Sao mọi chuyện lại thế này?
Nhưng nếu tin đã truyền đến tận chỗ ta thì hẳn không phải là giả.
Vệ Thanh hỏi ta: "Có bao nhiêu người bảo vệ Sùng ca ca cơ mà, sao lại thế được?"
Đúng vậy, Sùng Nhi là thái tử mà. Nhưng, các huynh đệ của nó cũng lớn hết rồi, nên bỗng chốc Sùng Nhi trở thành tấm bia ai ai cũng rắp tâm ngắm bắn.
Mùa hạ này bao giờ mới qua đây!
Hoàng hậu bệnh nặng. Nàng chìm vào hôn mê, nhưng miệng lúc nào cũng niệm tên Sùng Nhi. Ta lo lắng quá bèn vào cung chăm nom nàng mấy hôm. Hôm ấy, nàng tỉnh được một lát, nàng hỏi ta, tại sao người chết không phải là nàng?
Hầu như lúc nào Huệ An cũng túc trực ở linh đường. Con bé khóc nấc lên, người lịm đi. Thái tử phi cùng với đứa con thơ bơ vơ giữa linh đường.
Đến hoàng đế cũng phát ốm. Nhưng bậc đế vương mà dù có đổ bệnh cũng phải phái người đi điều tra. Thực ra, ai cũng ngầm hiểu chắc chắn có kẻ giở trò.
Qua chuyện này, kẻ nào được lợi nhiều nhất thì kẻ đó trong diện đáng nghi ngờ nhất. Nhị hoàng tử và Hiền phi bị réo tên.
Mặc dù ta chẳng có chức quan gì, nhưng ta gắn bó với hoàng hậu đã nhiều năm, nàng gặp chuyện ta cũng không thể ngồi không. Mấy hôm nay ta bận tối mắt tối mũi, có khi còn không kịp ăn cơm.
Mãi mới có thời gian về nhà, Vệ Thanh bảo mẫu thân gầy quá.
Ta dặn gia nhân bữa tối nấu mấy món thanh đạm thôi. Không biết có phải có tuổi rồi không mà hồi trẻ ta thích trồng hoa còn giờ chỉ thích trồng rau.
Ta cho người xới một mảnh vườn nho nhỏ, trồng ít rau dưa theo mùa. Ta chỉ định trồng cho vui thú tuổi già, giết thời gian thôi chứ cũng không kỳ vọng nhiều. Chuyện năng suất cứ để các bá bá nông dân lo.
Cũng may mấy bữa ta bận, các ma ma vẫn nhớ tưới tắm cho luống rau. Nếu không đợi ta quay về chắc chẳng còn gì cả.
Cứ nghĩ đến chuyện trong cung ta lại thấy phiền lòng. Thằng bé ngoan ngoãn, biết nghĩ lắm, đang yên đang lành bỗng dưng... Ai mà không thương xót cho được! E rằng gió tanh mưa máu vẫn còn chưa dứt, không biết còn bao nhiêu người đầu rơi máu chảy.
-----
Hôn sự của Huệ An bị hoãn lại rồi.
Vốn chẳng phải chuyện gì quá quắt lắm, song bên ngoài người ta lại kháo nhau rằng Huệ An cao số, mệnh khắc người thân.
Bệnh của hoàng hậu còn chưa thuyên giảm, ta không dám nói với nàng. Còn Huệ An, khi biết chuyện con bé có vẻ không quá để tâm. Ta sai ma ma gần gũi với hoàng hậu tra rõ ngọn ngành, cuối cùng lòi ra kẻ chủ mưu lại chính là Lục gia.
Không thể hiểu nổi!
Nhưng khi bình tâm ngẫm nghĩ, có lẽ cũng không hẳn là không thể hiểu nổi. Sở dĩ hoàng hậu muốn kết mối duyên này vì muốn sau khi nàng mất, con trai con gái sẽ thay nàng tiếp tục nâng đỡ Lục gia. Huệ An là thân muội duy nhất của thái tử, tương lai thái tử sẽ đăng cơ, nghĩ đến mẫu thân, nghĩ đến muội muội thái tử ắt sẽ đối đãi tốt với Lục gia.
Nhưng bây giờ thái tử mất rồi. Huệ An là công chúa, công chúa làm sao sánh được với hoàng tử. Còn hoàng hậu có tuổi, không thể sinh thêm con được nữa. Chỉ là ta không ngờ, bọn họ lại tuyệt tình đến độ ấy. Mà đám người này cũng hay thật, đi nương cậy người khác, người khác lại tin họ đấy!
Ngẫm nghĩ hồi lâu, ta quyết định nói cho Huệ An biết. Huệ An nghe xong thì hỏi ta: "Gió chiều nào theo chiều ấy, người đời vẫn thường như vậy sao?"
"Có lẽ vậy."
-----
Thái tử qua đời chưa được 21 ngày [1], hoàng đế đã lôi đầu một đám người ra xử lý. Nhị hoàng tử và Hiền phi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Ta nghe nói vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng ở chốn thâm cung này, có ai là trong sạch?
Nói chi đến hoàng tử, càng ngày tâm tư càng khó đoán. Mà ngôi vị đã bày ra ngay trước mắt, kẻ nào không muốn tranh? Cho nên, bây giờ dù chưa có chứng cớ xác thực, nhưng chỉ cần vạch trần một số lỗi lầm của Nhị hoàng tử là đã đủ đẩy y vào bước đường cùng. Song, cuối cùng hoàng đế vẫn không nỡ. Ngài không lấy mạng của y, chỉ giáng xuống làm thứ dân, cả đời không được trở lại.
[1] 21 ngày: Cúng 21 ngày là lễ cúng được thực hiện vào ngày cách ngày mất của người thân 21 ngày nhằm mục đích cầu nguyện cho người đã mất vượt qua những cửa ngục dưới Diêm Phủ một cách nhẹ nhàng.
Còn những kẻ khác, chẳng cùng máu mủ, nên ngài chẳng việc gì phải niệm tình. Hiền phi tiến cung cũng đã lâu, nhưng hoàng đế vẫn ban cho nàng một ly rượu độc theo đúng lệ. Nàng chết không nhắm mắt.
Vệ Kí nói với ta, mấy ngày nay máu nhuộm đỏ Thái Thị Khẩu [2]. Ta kéo thằng bé lại chất vấn: "Ai bảo con đi đến đó?"
"Mẫu thân, con lớn rồi, không sao đâu."
[2] Thái Thị Khẩu: ban đầu là chợ bán rau, sau trở thành nơi hành quyết tử tù.
Sao lại không sao cơ chứ? Không phải hồi ấy cũng như thế này sao?
Cái chết của thái tử là một cú đả kích đối với hoàng đế. Ngài không còn kiêng dè gì nữa, dự định sẽ thẳng tay chỉnh đốn lại triều đình. Ta không nắm rõ biến động triều đình, nhưng vẫn phân biệt được tin thật tin giả.
Mong sao hoàng đế sớm trả lại sự trong sạch cho các vị trọng thần.
Nhưng ta cũng rất lo. Nếu như xử lại án rồi, nghĩa là Vệ Kí cũng sẽ rời xa ta. Với Vệ Kí, ta dẫu sao cũng là người trong cuộc, là kẻ đồng lõa.
-----
Huệ An ốm rồi, nghe bảo cảm lạnh. Nhưng ta biết thứ nguội lạnh là trái tim con bé.
Một cô nương đang sống trong sự yêu chiều, lẽ ra sẽ sống tiếp cuộc đời vô lo vô nghĩ, nhưng đời chẳng chịu buông tha ai, biết làm sao đây?
Khi ta gặp Huệ An, hai má con bé hóp lại, người gầy sọp hẳn đi, đáng thương lắm.
Những chuyện ta cố giấu hoàng hậu, cuối cùng vẫn không giấu được. Bây giờ, hoàng hậu chỉ còn mỗi một mống con gái, đương nhiên nàng không để con mình phải chịu uất ức. Nhưng bên Lục gia cứng miệng phủi bỏ, hoàng hậu thì đã yếu lắm rồi.
Sau đó, nàng tìm đến hoàng đế nhờ ngài giải quyết, cuối cùng cũng hủy hôn. Hoàng đế không để cho Lục gia được yên thân, mấy ngày trước ngài đã hạ lệnh giáng chức, không biết vì ngài ghi thù hay là sao nữa.
Giờ đây, ta chỉ mong sao hoàng hậu và Huệ An đều khỏe lại, dẫu sao cũng phải tiếp tục sống chứ? Người mất rồi thì không sống lại được, người còn sống thì phải tiếp tục sống.
Ta đã thấm thía điều ấy từ rất lâu về trước.
Vệ Yến, phụ thân, mẫu thân, từng người một rời xa ta, nhưng thể đang nói với ta, ta sẽ phải sống một cuộc đời cô độc.
Ta chết rồi thì lại bớt đi một người nhớ thương họ. Mà có lẽ, vốn đã chẳng có mấy ai nhớ đến cuộc đời họ. Thiên hạ thái bình, dần dà còn ai nhớ đến một thời đau thương?
Lâu dần, tất cả sẽ rơi vào quên lãng. Đời người có vẻ vang đến mấy cuối cùng cũng chỉ hóa thành mấy vết mực, khô khan, im lìm trên trang sách sử.
*****
Mùa thu đã tới.
Phu tử nói với ta Vệ Kí càng ngày càng tiến bộ vượt bậc. Ta nghe vậy cũng an lòng. Ta hỏi Vệ Kí có muốn thưởng gì không, thằng bé nói nó muốn ta vui vẻ.
Những ngày qua ta phải u uất nhường nào mà đến cả Vệ Kí cũng nhận ra.
Tối ấy, ta quyết định xuống bếp nấu mấy món Vệ Kí thích. Cơ mà chắc chỉ có canh xương là do ta nấu từ đầu đến cuối, còn những món khác ít nhiều đều có hạ nhân giúp. Người thì nhặt rau, người thì đốt lửa.
Mặc dù ta biết hòm hòm cách nấu, nhưng dù gì cũng không nấu quen bằng các gia nhân được. Vệ Kí cũng biết ta nấu nên ăn nhiều hơn hẳn nửa bát cơm.
"Nếu mà ngày nào cũng được mẫu thân nấu cho ăn thì thích quá."
"Để mà mập lên à." Mặc dù nói vậy, nhưng ta vẫn chiều con, xuống bếp thêm mấy bữa nữa.
Có điều càng lúc ta càng thấy lòng mình bất an, cảm giác sắp có chuyện gì xảy ra.
-----
Năm Thủy Nguyên thứ 24, ngày 16 tháng 9, Huệ An bệnh nặng qua đời.
Năm Thủy Nguyên thứ 24, ngày 21 tháng 9, hoàng hậu không qua khỏi.
Trái tim ta trống rỗng vô cùng. Người đang đấy lần lượt rủ nhau đi, đến cuối cùng, chỉ còn lại mình ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT