Vệ Yến ra trận vào mùa xuân, những rặng hoa đào hoa hạnh đương độ nở rộ, hương thơm tỏa khắp kinh thành.

Chàng nói với ta, đợi chàng trở về sẽ mang kiệu hoa đến rước ta.

Ta e thẹn đồng ý. Năm ấy ta mười sáu, chàng mười tám, tam thư lục lễ [1] cũng đã gần xong.

Chiến tranh không dễ nói trước điều gì. Ta đợi chàng từ năm nay qua năm khác. Kinh thành từng mùa hoa nở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở. Những tỷ muội thân thiết với ta thoáng chốc đã thành gia lập thất, sinh con đẻ cái.

Bầu bạn với ta chỉ là những bức thư chàng gửi. Phụ mẫu khuyên ta đừng vì chàng mà để lỡ tuổi hoa. Nhưng ta tin rằng, tất cả đều xứng đáng.

Ta và chàng là đôi thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, cùng nhau trải qua biết bao kỉ niệm. Chàng hứa sẽ cưới ta, vậy ta nhất định sẽ gả cho chàng.

Lại một mùa xuân nữa đã đến, chàng xa ta đã 3 năm rồi.

Cuối cùng chàng cũng giành được thắng lợi. Chỉ vài hôm nữa thôi, các tướng sĩ sẽ khải hoàn hồi kinh. Ta chọn bộ y phục đang được yêu thích nhất ở kinh thành, định rằng hôm ấy đại quân tiến vào thành, ta sẽ mặc bộ ấy ngồi trên lầu Trạng Nguyên, chọn góc nào dễ quan sát nhất để ngắm chàng.

Nhưng, không biết sao Từ vương phi hớt hải chạy đến mang theo tin chàng đã hi sinh.

Ta bàng hoàng gặng hỏi nàng rằng có phải nàng lừa ta.

Nhất định là giả!

Nhưng nàng nhìn thẳng vào mắt ta, khẽ lắc đầu: “A Chước, là thật.”

-----

Mẫu thân nói khi ta chào đời, tướng quân phu nhân đến thăm ta, chàng cũng đến. Sau đó, ta lớn lên, kết giao với nhiều tỷ muội. Nhưng trong lòng ta, chàng vẫn là người đặc biệt nhất.

Hồi chưa lấy Từ vương phi, Từ vương suốt ngày đổ cho ta với chàng ỷ đông bắt nạt y.

Nhưng mà, Vệ Yến chàng ơi, sao lại đột ngột thế?


Phủ tướng quân tổ chức tang lễ cho chàng. Tướng quân phu nhân cùng với đứa con út quỳ trước bài vị chàng. Người bà gầy hẳn đi, trông mà xót xa.

Vệ gia chỉ có hai đứa con là Vệ Yến và Vệ Thanh, cha chú đời trước mất sớm, nay chỉ còn nấm mồ mà thôi.

Vệ Yến mất rồi, phủ tướng quân bỗng chốc trở nên tiêu điều, heo hắt.
 
_____

Mùa xuân đại thắng, tin vui ấy làm cho cả kinh thành ai nấy đều vui như nở hoa trong lòng, duy nhất phủ tướng quân quạnh quẽ, đìu hiu.

Ta nghĩ rất lâu, rất kĩ, cuối cùng mới nói với phụ mẫu, con vẫn sẽ gả vào phủ tướng quân.

Vừa nói hết câu, phụ thân đã tát ta một cái, phản đối gay gắt.

“Nhưng con thích chàng.”

Mẫu thân ôm ta khóc, nói với ta nếu con làm vậy sau này con biết phải sống thế nào. Hơn nữa, hôn sự hai con đã chấm dứt từ khi Vệ Yến mất rồi. Không ai hiểu ta, ngay cả tướng quân phu nhân cũng vậy.

Bà xoa đầu ta, dịu dàng nói rằng con nên nghe lời phụ mẫu, chọn một tấm chồng tốt, sống một cuộc đời hạnh phúc.

Bà nói: “A Yến cũng mong con được hạnh phúc.”

Nhưng chàng không còn nữa, cuộc sống của ta, hạnh phúc được chăng?


Các tỷ muội thân tình khuyên lơn ta. Ta biết, mọi người đều muốn tốt cho ta.

Nhưng, lòng ta đã quyết.

Ta hỏi phụ thân, sớm biết sẽ có ngày này, tại sao hồi ấy vẫn đồng ý cho chàng cưới con?

Nam nhân Vệ gia, đời nào cũng vậy, đều xông pha chiến trường, hy sinh cả tính mạng để bảo vệ quốc gia, dân tộc, lẽ nào phụ thân không biết? Nhưng, phụ thân vẫn vun đắp cho hôn sự này.

Phụ thân chợt lặng bẵng đi. Lát sau, người kể cho ta nghe một câu chuyện cũ, người xưa.


Khi ấy, phụ thân hãy còn là một chàng thư sinh vô danh, đi đường gặp cướp, may mà được tướng quân cứu giúp.

Tướng quân khi ấy cũng chỉ độ 18, nhưng khí thế lẫm liệt. 

Sau này, phụ thân thi đỗ thám hoa, còn tướng quân đã xông pha trận mạc từ lâu. Phụ thân vẫn nhớ ơn ngài nên mới tìm đến nhà để báo ân. Hai người vừa gặp mà ngỡ như đã quen từ lâu.

Từ đây, hai nhà bắt đầu qua lại với nhau, chỉ tiếc là tướng quân bạo bệnh mất sớm. Trong giờ khắc tướng quân lâm chung, phụ thân đã nhận lời kết duyên cho con gái mình và con trai cả của bằng hữu.


Nhưng ai ngờ được, số mệnh Vệ Yến lại kết thúc chóng vánh đến vậy.

Tại sao chàng mất?

Không phải vì quân địch mà là vì chàng bị thân tín phản bội.

Vệ lang ơi hỡi Vệ lang!

Giờ đây, kẻ kia đã bị trừng phạt, nhưng có ích gì, Vệ Yến không còn trở về được nữa.


Lâu dần cũng không còn ai khuyên ngăn ta nữa.

Cuối cùng, ta cũng có thể trở thành thê tử của chàng. Ngày ta vào phủ, trời mưa lâm thâm, không người đưa đón, không tiếng reo hò, ta ôm bài vị của chàng bước từng bước vào phủ tướng quân.

Như vậy, cho dù bao nhiêu năm sau, sổ sách vẫn sẽ ghi ta là thê tử của chàng.


Tướng quân phu nhân ngày một ốm yếu, số người và số ta đều khổ như nhau. Người đã chứng kiến phu quân qua đời, lại phải thấy cảnh con trai mất trẻ, giờ đây tâm nguyên duy nhất của người là đợi được ngày Vệ Thanh lập gia thất.

Nhưng, thế sự vô thường.

Vệ Yến mất được 3 năm, người cũng rời bỏ nhân gian đi theo chàng. Khi ấy, Vệ Thanh mới 13.


Cũng năm ấy, hoàng đế băng hà, Từ vương đăng cơ. Tướng tranh bá, công danh đã phải đổi bằng ngàn xương, huống hồ ở đây là vương tranh hoàng?

Thánh chỉ đầu tiên ngài ban xuống sau khi đăng cơ là phong Vệ Yến làm Kính quốc công.

Vinh quang, nhưng tiếc là vinh quang khi người đã mất.

Ta nhớ thuở niên thiếu ngài từng nói nếu sau này ngài đăng cơ, nhất định ngài sẽ không quên bọn ta.

Ngài không quên, nhưng người xưa đã thành chuyện cũ.

Từ vương đăng cơ, tất nhiên Từ vương phi cũng sẽ trở thành hoàng hậu. Nàng triệu ta vào cung, nhẹ nhàng hỏi ta sau này dự liệu như thế nào.

Dự liệu như thế nào? Tất nhiên là dạy bảo Vệ Thanh khôn lớn. Mặc dù ta biết, đáp án nàng mong chờ không phải là như vậy. Cũng giống như tướng quân phu nhân vậy, trước lúc nhắm mắt xuôi tay, người vẫn lo lắng cho tương lai của ta.

Nhưng, ta làm gì còn tương lai nào chứ?

Câu chuyện đời ta đã đặt dấu chấm hết vào cuối mùa xuân năm ấy rồi.

[1] Tam thư lục lễ: “三书六礼”, trong hôn lễ truyền thống của người Trung Hoa, nam nữ thành thân cần phải có đủ tam thư lục lễ. Tam thư chỉ văn thư (giấy tờ) trong quá trình lễ sính (kết thân). Lục lễ chỉ các thủ tục cầu thân, từ khi làm mối đến khi nghênh thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play