“Là thật!”Phương Hoài Tịch nhìn vẻ mặt trả lời chắc nịch của anh Cả.

“Anh biết?”“Biết!”“Người khác không biết!” Phương Xuyên Bách nói xong không thèm để ý tới em Tám, đi mình luôn.

Phương Hoài Tịch đứng chết trân tại chỗ kinh ngạc không thôi, năng lực học của cậu tốt hơn các anh, nhưng nhìn lại Lộc Bảo cậu ngay lập tức cảm thấy mình chỉ là một con tép riu thôi.

-Lúc này Lâm San đang từ nhà mẹ đẻ đi ra, hai mắt sưng húp, người mẹ trọng nam khinh nữ của cô ta gọi điện kêu về nhà ăn cơm, cô ta vốn nghĩ rằng mẹ nhớ mình, cuối cùng lại nói em trai lấy vợ sính lễ cần ba mươi vạn, gọi cô ta cho tiền em trai, còn nói nếu như không đưa tiền ra sẽ không nhận đứa con gái này nữa.

Nhưng ba mươi vạn cũng không phải số tiền nhỏ, nhà bọn họ tính toán đâu ra đấy cả tiền gửi ngân hàng cũng chỉ có hơn hai mươi vạn, hơn nữa Phương Chính cũng không có khả năng sẽ lấy tiền ra đưa cho nhà mẹ đẻ.

Những lời của mẹ khiến cô ta cảm thấy rất thất vọng, tại sao lại có thể vì em trai mà không cần đứa con gái này.

Hơn nữa lúc cô ta kết hôn Phương Chính cũng cho hai mươi vạn tiền sính lễ, tuy nhiên của hồi môn của cô ta cùng lắm chỉ có hai vạn thôi.

Bây giờ em trai kết hôn lại muốn cô ta đưa sính lễ thật sự là quá bất công rồi!Lâm San đi lung tung trên đường không có mục đích, vừa vội vừa tức, vội vì không có đủ tiền sính lễ cho em trai, giận vì mẹ quá bất công.

Một người đàn ông chặn đường đi của Lâm San, cô ta theo bản năng đi vòng qua nhưng người đàn ông lại chặn tiếp.

Lúc này người đàn ông mới lên tiếng: “Cô Lâm, phiền cô dừng bước để nói chuyện!”“Nhưng tôi không quen anh!”“Tôi có thể giải quyết điều cô đang phiền lòng, mời qua bên này!” Người đàn ông ra dấu tay mời!Tâm trí của Lâm San giờ đang rối bời, hơn nữa giờ lại là ban ngày nên cô ta cũng đi theo người đàn ông.

Bọn họ đi tới ngồi vào một góc của tiệm cà phê, gọi hai ly cà phê, người đàn ông lấy luôn một tấm chi phiếu ba mươi vạn ra.

Lâm San nhìn thoáng qua chi phiếu không có nhận: “Anh có ý gì?”Người đàn ông cũng rất thẳng thắn: “Tôi biết cô Lâm cần tiền, đây chỉ là tiền đặt cọc, sau này còn có bảy mươi vạn.

”“Anh muốn tôi làm cái gì?” Lâm San đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt.

“Yên tâm, rất đơn giản, cô giúp tôi truyền tin tức ở Vườn Trăn là được rồi, một việc một trăm vạn.

”“Anh muốn tôi phản bội Vườn Trăn?”“Cũng không tính là phản bội! Bây giờ cô chỉ là người làm thuê trong Vườn Trăn, cô làm việc giúp tôi chính là đang làm thuê cho tôi, tôi trả lương cho cô, cô chỉ là đổi người chủ mà thôi, hơn nữa tôi trả công cho cô cao hơn!”Lâm San có hơi động lòng, thường ngày cũng giúp đỡ nhà mẹ không ít, nhưng em trai cần một khoản tiền lớn như vậy, tiền này đúng là đúng lúc giúp đỡ được.

Người đàn ông nói tiếp: “Cô còn có một cô con gái xinh đẹp như vậy, cô cũng phải suy nghĩ cho con gái mình nhiều hơn một chút.

”Lâm San nghe người đàn ông nhắc đến con gái, nghĩ đến ánh mắt con gái ghét bỏ mình, cuối cùng cô ta quyết định: “Cần tôi làm cái gì? Nói cho anh biết, tôi không làm những chuyện phạm pháp!”“Tôi sẽ không để cho cô làm những chuyện phạm pháp đâu, chúng ta đều là công dân tuân thủ luật pháp.

”Người đàn ông đẩy chi phiếu lên phía trước, đơn hàng đã mua xong, tuỳ cô dùng, sau đó người đàn ông bước đi ra khỏi tiệm cà phê.

Lâm San cầm chi phiếu lên nhìn rất lâu cũng không biết nghĩ cái gì, sau đó cô ta bỏ chi phiếu vào trong túi rồi bưng cà phê lên uống một hơi hết luôn.

Sau khi bọn họ vào nhà ăn, Văn Dật Dương chủ động ngồi bên cạnh Lộc Bảo, cậu hoàn toàn ngó lơ cha mẹ cậu.

Phía bên cạnh Lộc Bảo có một cái ghế cao nhỏ, đó là chỗ của Tiểu Bốc, từ khi Phương Xuyên Bách biết được Tiểu Bốc có thể nói chuyện, cũng từ trong miệng Đỗ Hành, anh cũng biết được Tiểu Bốc không phải là rùa đen, nên Phương Xuyên Bách đã chuẩn bị cho Tiểu Bốc một cái ghế riêng, chiều cao của ghế chỉ thấp hơn mặt bàn một chút.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play