Đối với chuyện này, người nhà họ Phương cũng không có ai phản đối, bởi vì đều là bạn bè của Lộc Bảo, dù là người hay động vật, bọn họ đều tôn trọng, có thể xem như “yêu ai yêu cả đường đi lối về” vậy.
Từ đó về sau, Tiểu Bốc sẽ ăn cơm với người nhà họ Phương, đừng thấy Tiểu Bốc nhỏ bé như vậy, nhưng lượng cơm cậu ăn bằng với lượng cơm của một người trưởng thành.
Vợ chồng Văn Chính Phong nhìn một màn này cũng không thấy kinh ngạc mấy, chỉ cảm thấy như đang nuông chiều một bạn nhỏ mà thôi, nhưng đối với hành vi “không cần mẹ” của Văn Dật Dương, hai vợ chồng trầm mặt chẳng biết nói gì.
Tịch Huệ không nhịn được mà nhắc nhở Văn Dật Dương: “Dương Bảo, con muốn ăn cái gì thì nói với mẹ, để mẹ gắp đồ ăn cho con!”“Dì ơi, con cũng có thể gắp đồ ăn cho anh Dật Dương!” Lộc Bảo cảm thấy bản thân là chủ nhà, đương nhiên phải giúp đỡ khách đến chơi.
“Vậy thì tốt quá, Lộc Bảo ngoan nhất!”Lộc Bảo nghiêng đầu cười hì hì, cuộc sống bây giờ của bé rất tốt, bé sẽ không bị đánh, cũng không bị mắng chửi, lại còn có nhiều người yêu thích bé, cuộc sống như vậy khiến Lộc Bảo cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong khoảng thời gian ăn cơm, Lộc Bảo gắp một đũa thức ăn cho Văn Dật Dương, rồi gắp một đũa thức ăn cho bản thân, hai đứa trẻ ăn rất ngoan, khiến mấy người lớn xung quanh nhìn thấy cũng vui vẻ mà ăn nhiều hơn.
Bên phía Văn Dật Dương, Lộc Bảo gắp cho cậu ăn gì thì cậu sẽ ăn cái đó, hoàn toàn không kén ăn hay bắt bẻ gì, cho đến khi cậu ăn hết hai chén cơm thì mới dừng lại.
Thằng bé này là con trai của bọn họ ư? Lúc ở nhà Vân Dật Dương rất kén ăn, không ăn cái này, ghét ăn cái kia, có khi ăn hết một chén cơm với vài cọng rau xanh, mọi người nhìn thấy xuyên suốt bữa cơm này, thằng bé không những ăn hết hai chén cơm mà còn ăn rất nhiều đồ ăn.
Trong đầu vợ chồng nhà họ Văn bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng: Gửi Văn Dật Dương cho nhà họ Phương nuôi luôn đi!Sau khi mọi người ăn cơm xong, Lộc Bảo đề nghị đến công viên trò chơi để chơi, ngày trước lúc bé còn đi ăn xin, từng nhìn thấy mấy đôi cha mẹ dẫn theo bạn nhỏ đến công viên trò chơi, khiến Lộc Bảo hâm mộ rất lâu.
“Vậy Lộc Bảo đi ngủ trưa trước, sau khi con nghỉ ngơi xong mọi người dẫn con đi có được không?”“Dạ được ạ!” Lộc Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
“Con cũng muốn đi, con làm xong bài tập rồi!” Phương Nam Tinh sốt ruột lo lắng mọi người sẽ không để cậu đi chơi.
“Vậy con cũng đi ngủ đi!” Phương Hải tức giận nói.
Đối với đứa con trai út này, vợ chồng Phương Hải dự định sẽ nuôi thả, chỉ cần tính cách không có vấn đề còn những chuyện khác cứ thuận theo tự nhiên, nhưng mấy anh trai lại không đồng ý, con cháu nhà họ Phương không có sâu chỉ có rồng!Văn Dật Dương nằm trong phòng dành cho khách nghỉ ngơi nhưng cậu không buồn ngủ chút nào, ngay cả Lộc Bảo nằm ngủ được nửa tiếng cũng nhanh chóng tỉnh dậy.
Phương Hải ở nhà với vợ, còn những người khác hào hứng sôi nổi đến công viên trò chơi.
Hôm nay là cuối tuần có rất nhiều người đến công viên trò chơi, tuy rằng bọn họ đều mang khẩu trang trên mặt nhưng thân hình của nhóm người bọn họ vẫn thu hút ánh nhìn của người khác.
Sau khi vào công viên trò chơi, tính trẻ con của Tịch Huệ trỗi dậy, hai vợ chồng quyết định ném Văn Dật Dương cho anh em nhà họ Phương, rồi đi hưởng thụ thế giới riêng của hai người!Lộc Bảo thích thú nhìn tàu lượn siêu tốc trên cao, tiếc rằng tuổi của bé vẫn còn nhỏ không thể chơi trò này được, chỉ có thể chơi tàu lượn theo phiên bản dành cho trẻ con.
Các anh trai dẫn Lộc Bảo và Văn Dật Dương đi chọn các loại trò chơi để chơi.
Vì đây là lần đầu tiên Lộc Bảo đến công viên trò chơi, nên bọn họ quyết định chọn mấy trò chơi dịu nhẹ một chút, như ngựa gỗ xoay tròn, cầu bập bênh…Trong suốt quá trình này Phương Nam Tinh cũng chơi với Lộc Bảo, dù đa phần đều là mấy trò chơi ấu trĩ, nhưng đi theo em gái khiến cậu chơi rất vui, còn năm anh trai thì tìm các góc độ khác nhau chỉ để chụp ảnh, cả đám đều muốn lưu giữ tất cả kỷ niệm thời thơ ấu tốt đẹp của em gái.
.