Văn Dật Dương chọn được một quyển lẫn lộn, cậu ngồi cùng Lộc Bảo trên tấm thảm, Tiểu Hắc thì nằm bên chân bé.
Trước đây lúc Văn Dật Dương đọc sách đều ngồi trên bàn sách theo đúng quy tắc, kiểu này khiến cho cậu cảm thấy rất mới lạ.
Thời gian Văn Dật Dương ở bên cạnh Lộc Bảo rất thoải mái, ngay chính cậu cũng không phát hiện, lúc cậu ở cùng với Lộc Bảo cũng nói nhiều hơn rồi.
Sau khi Phương Hoài Tịch đưa Phương Lâm Lâm về phòng cô nhóc, cậu cũng qua chỗ Lộc Bảo, thực tế chỉ cần các anh có thời gian đều sẽ tới chỗ của Lộc Bảo.
Phương Hoài Tịch nhìn con rùa Tiểu Bốc đang ngủ say trong ổ, cậu đi tới nhẹ nhàng nói một tiếng- Ăn cơm thôi, Tiểu Bốc bật thẳng người như con cá chép, đứng thẳng người nước miếng chảy ròng ròng, khiến cho người trong phòng cười ha ha, ngay cả Tiểu Hắc cũng đang cười.
Đỗ Hành thẳng thừng cười nhạo: “Chưa thấy con rùa nào ngu như vậy!”Tiểu Bốc thật sự tức không nói nên lời, cậu rất muốn chửi người, nhưng cái này lão Bát so với lão lục còn lão lục.
Phương Hoài Tịch tiện tay cầm một quyển sách lên, sách không phải là sở trường của bản thân nên cậu cũng không có hứng thú lắm, không phải cuối tuần nào cậu cũng có thời gian về nhà, đương nhiên phải tận dụng thời gian về nhà để chơi cùng em gái rồi!Lộc Bảo một tay vuốt mèo, một tay lật sách, hai người bên cạnh nhìn thấy thì ngẩn người luôn, đây thật sự là đọc sách chứ không phải lật sách?Hai người chỉ thấy một trang sách Lộc Bảo dừng lại tối đa là hai, ba giây, bốn con mắt cứ nhìn chằm chằm Lộc Bảo như vậy, lúc hai người còn đang ngơ ngác thì bé đã lật xong một quyển sách rồi.
Lộc Bảo đứng dậy để quyển sách về lại chỗ cũ, sau đó ôm luôn một chồng sách qua đây.
Lộc Bảo tiếp tục lật sách, à không là đọc sách!Hai người nhìn nhau, Phương Hoài Tịch không nhịn được hỏi: “Lộc Bảo, em đọc hiểu sách này không?” Một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể biết chữ đã giỏi lắm rồi, đọc sách mà như lật qua vậy, chắc không phải đùa đó chứ?“Lộc Bảo xem hiểu nha, không phải là đọc sách sao, sao các anh còn chưa đọc?”“Đọc, đọc!” Văn Dật Dương cầm sách trong tay lên đọc, nhưng cậu không tài nào đọc nổi, bên tai cậu toàn là tiếng lật sách của Lộc Bảo.
Phương Hoài Tịch tận dụng ưu thế chiều cao của mình vẫn luôn len lén nhìn Lộc Bảo, một bé gái đáng yêu chăm chú đọc sách dễ thương quá đi mất, lòng của cậu cũng tan chảy theo rồi làm gì còn tâm trạng đọc sách được nữa, cậu tự thề với lòng, sau này sinh con nhất định phải sinh một đứa con gái dễ thương như Lộc Bảo vậy.
Lộc Bảo cũng không biết bởi vì tốc độ đọc sách của mình khiến cho hai người này hoàn toàn không tập trung đọc sách được.
Bình thường Lộc Bảo đọc đều là sách sư phụ đưa cho, chủ yếu về mảng y học cổ truyền, hôm nay vì có Văn Dật Dương ở đây nên sách bé đọc là do cha đã chuẩn bị cho.
Mà bé đọc là y học hiện đại, những nội dung này là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù y học cổ truyền và y học hiện đại đều là chữa bệnh cứu người, nhưng lại là hai con đường khác nhau.
Lộc Bảo cảm thấy rất mới lạ nhanh chóng bước vào thế giới của riêng mình.
Lộc Bảo đang đọc sách còn hai người bọn họ lại đang nhìn Lộc Bảo, cho nên bé đọc xong hai chồng sách rồi hai người họ mới đọc xong hai trang.
Mà Đỗ Hành nhìn bộ dạng giống đần độn của hai người trong lòng ông dâng lên cảm giác tự hào, là đồ đệ của ông thật là giỏi, nếu không phải do không thích hợp để công khai ông thật sự muốn nói điều đó cho toàn thế giới!Cho đến khi người làm đến mời ăn cơm, Lộc Bảo cũng không chú ý.
“Lộc Bảo phải ăn cơm rồi!” Văn Dật Dương đè lại tay đang lật sách của Lộc Bảo, nhắc nhở bé.
Lúc này Lộc Bảo mới nhận ra rằng đến giờ ăn rồi, sau đó bé mới vừa lòng đóng sách lại.
Phương Hoài Tịch dẫn đầu đi ra ngoài trước, cậu kéo Phương Xuyên Bách đến bên cạnh: “Anh Cả, em nói với anh một chuyện!”“Làm gì mà bí mật thế?”“Đó là Lộc Bảo, em nói anh nghe, em ấy đọc sách chỉ lật xem, em ấy còn nói đọc hiểu, thật hay giả nhỉ?”.