Nhìn cửa thang máy đóng lại, Diệp Thi Thi lúng túng cúi đầu.
Tô Tử Hà nắm tay Diệp Thi Thi đi vào một cái thang máy khác.
Diệp Thi Thi cố tình đi chậm lại, muốn chờ thêm người vào cùng, thật trùng hợp, xung quanh chẳng có bóng người nào cả.
“Đang chờ gì thế?”“Hả?! Tôi xem còn người lên không.
”Tô Tử Hà cười khẽ: “Không có ai hết, chỉ có hai chúng ta thôi.
”“Ồ… Ồ…”Tô Tử Hà kéo Diệp Thi Thi vào thang máy rồi nhấn tầng 60.
“Nhà hàng Toàn Chuyển ở tầng 60.
”“Ồ…”“Nếu cô thích thì sau này có thể tới thường xuyên.
”Diệp Thi Thi sững sờ, nhìn Tô Tử Hà với ánh mắt khó hiểu: “Hả? Với tôi à?”Tô Tử Hà cúi xuống nhìn cô, gật đầu rồi ôn nhu nói: “Ừm, chẳng phải đưa thẻ cho cô rồi sao? Cô mời khách, tôi ăn chực.
”“Cái thẻ đó… Là của anh Tô mà?Tô Tử Hà nâng bàn tay còn lại lên, nhẹ nhàng véo gương mặt tròn vo của cô: “Cô đó, nhẫn đeo trên tay cô, đồ của tôi cũng là của cô.
”Nhẫn…Diệp Thi Thi hiểu ý anh, thế thân, cô quay đầu không biết nên nói gì.
Sao anh cứ véo mặt cô vậy?! Ý gì đây chứ?Tầng lầu rất cao, thang máy chạy chậm rì qua từng tầng, chậm hơn rất nhiều so với thang máy bình thường.
Trong không gian khép kín, Diệp Thi Thi có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhã của hoa mai trên người Tô Tử Hà càng rõ rệt hơn.
“Anh Tô…”“Gọi Tử Hà.
”“Ồ, anh Tử Hà.
”“Không nghe lời thì gọi là ông xã luôn đi.
”Diệp thi Thi:! Có lẽ là thời kỳ nổi loạn của anh Tô vẫn còn kéo dài tới bây giờ…Sao tim cô đập nhanh thế? Liệu anh có nghe thấy được không?! Diệp Thi Thi tốn hết 10 phút để xấu hổ xong mới thốt ra hai chữ này một cách chậm rì.
“Tử Hà.
”Sau khi Tô Tử Hà nghe thấy thì vui đến nỗi khóe miệng cong lên.
“Ngoan, vừa nãy muốn nói gì?”“Hương thơm trên người anh là mùi hoa mai à?Tô Tử Hà hơi ngây người: “Ừm.
”“Nghe rất thơm.
”Tô Tử Hà cảm thấy trái tim dao động.
….
Trong cơn chấn động, gió lạnh kèm theo tuyết trắng đan xen trực tiếp ập vào mặt, đệm thịt của mèo hoang nhỏ giẫm lên trên tuyết tạo ra từng dấu chân sâu rõ, trong miệng của nó đang tha một đóa hoa mai vàng tặng cho anh.
“Cảm ơn cô.
”Diệp Thi Thi thấy Tô Tử Hà cảm ơn cô với dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Ừm, đừng khách sáo.
”Diệp Thi Thi lại vội vàng cúi đầu xuống, cô nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người, độ ấm trong lòng bàn tay đang lan tỏa, Diệp Thi Thi thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim của anh qua lòng bàn tay.
Cảm giác này quá mờ ám…“Anh, anh Tô, lúc này chỉ có hai người chúng ta trong thang máy, không cần nắm nữa đâu, tôi… không chạy…”Tô Tử Hà nhìn bé con đang cúi đầu, nói chuyện với giọng điệu thẹn thùng thì sáp lại gần cô, giả vờ hỏi một cách khó hiểu: “Cô không thích nắm tay hả?”“Hả? Cũng không phải…”“Vậy cứ nắm thôi.
”Tô Tử Hà nhìn Diệp Thi Thi rồi lại nói tiếp một cách đàng hoàng: “Đừng phụ lòng bọn họ.
”[Dingdong, tới tầng 60 rồi!]Muốn đi vệ sinh quá, làm sao đây… Việc này không tiện mở miệng…Diệp Thi Thi nhìn chân, đi ra thang máy theo Tô Tử Hà.
“Tử Hà…”“Tôi muốn đi nhà vệ sinh, cô có thể đi với tôi không?“Hả? Ờ, đi thôi.
”Diệp Thi Thi không có hỏi tại sao đi vệ sinh mà phải cần cô theo cùng, như thế chẳng phải là vừa khéo à? Tốt quá rồi.
”Tô Tử Hà buông tay Diệp Thi Thi ra: “Tôi phải đi một lúc, cô có thể vào trang điểm lại.
”“Vậy… Tôi đi trang điểm một chút…”Diệp Thi Thi nói xong thì nhanh chóng vào nhà vệ sinh, sau khi thấy cô đi vào, Tô Tử Hà nở một nụ cười cưng chiều.
Bé con, đi vệ sinh mà cũng không dám nói, thật đáng yêu.
“Thì ra đây là cảm giác đợi bạn gái đi vệ sinh…”Tô Tử Hà mặc một bộ đồ bình thường giản dị, đội mũ lưỡi trai, ngoan ngoãn đứng đợi ở một bên nhưng vẫn không che đậy được khí chất cao quý chết tiệt của anh.
Mấy cô gái trẻ thấy thế thì xô đẩy nhau đi đến gần….