“Tìm một lý do hợp lý thôi… Bạn cô đang ở đây mà… Nể tình chiếc nhẫn thôi.

”Diệp Thi Thi nghe vậy thì thấy lý do này cũng hợp tình hợp lý: Quả nhiên là vì chiếc nhẫn.

Diệp Thi Thi suy nghĩ một lát thì cảm thấy như thế cũng tốt, bạn cùng phòng đều đã biết cả rồi, đỡ cho cô phải vất vả giấu giếm.

Đợi tới lúc tháo nhẫn ra rồi giải thích lại với bọn họ là được.

Tô Tử Hà càng nghe tiếng lòng của bé con càng cảm thấy chột dạ.

Đây đúng là kế hoạch đã được định sẵn trước đó, nhưng tiếc là không tháo nhẫn xuống được đâu, em đừng hòng mà tháo ra được, hừ.

Diệp Thi Thi gật đầu rồi buông Tô Tử Hà ra, cô nhìn nhân viên đang đóng gói mọi thứ trong cửa hàng thì lập tức kéo Tô Tử Hà lại với vẻ hoang mang: “Tôi không có nói anh mua mấy thứ này nên anh không được bắt tôi trả nợ đâu đó!”Tô Tử Hà nghe thế thì cười khẽ: “Ừm, tôi tự nguyện tặng cô đó.

”Hơi thở ấm nóng phả lên hai má làm cho Diệp Thi Thi xấu hổ, cô cứ cảm thấy bản thân đã nghe hiểu được một hàm ý khác, rồi lại lắc đầu liên tục, muốn vứt bỏ cái ý nghĩ này đi.

“Vậy, vậy…Vậy…”“Vậy cái gì?”“Vậy thì không sao, tôi không phải trả tiền là được…”Diệp Thi Thi buông tay Tô Tử Hà ra, đẩy đầu của anh trở về rồi đỏ mặt quay sang chỗ khác.

Lưu Minh thấy Diệp Thi Thi bị người khác ôm vào lòng thì giậm chân tức tối.

Một cô gái tốt như thế đáng lẽ phải là người của bổn thiếu gia.

Không ai chú ý tới sắc mặt xanh mét của Lưu Minh vào lúc này: “Đi thôi.

”“Cứ thế mà đi à?”“Không thì sao? Dẫn em đi tiệm khác mua sắm.

”Hoa khôi Mộc Tình Nguyệt bị thái độ của Lưu Minh làm cho mất hết thể diện nên đành hậm hực đuổi theo anh ta.

Lúc đi ngang qua Tô Tử Hà, Lưu Minh còn cố tình lảng tránh một chút.

Đối với người đàn ông này, Lưu Minh có cảm giác sợ hãi khó nói nhưng anh ta vẫn không quên nhìn lén Diệp Thi Thi một cái.

Có rất nhiều cơ hội, con nhỏ đáng ghét, cô không thể ở bên hắn cả ngày được đâu.

Lưu Minh và hoa khôi Mộc Tình Nguyệt rời đi trong sự nhục nhã.

Hà San San thấy Lưu Minh rời đi với dáng vẻ ỉu xìu thì nói: “Thi Thi, cậu xem bộ dạng ủ rũ của anh ta kìa, lần này cậu đúng là làm người coi trọng thể diện còn hơn mạng sống như anh ta phải chịu thua rồi đó.

”Hà San San che miệng cười: “Cuối cùng cũng sáng mắt ra, lúc cả hai vẫn còn là người yêu thì tớ đã cảm thấy cậu không biết nhìn người gì hết, nhưng mà chẳng sao cả, bây giờ có vẻ đôi mắt của cậu đã khôi phục lại rồi.

”Hà San San giơ lên chiếc túi mới mua rồi vỗ một cái: “Tớ lấy túi xong rồi, đi ăn cơm thôi.

”Tô Tử Hà dắt tay Diệp Thi Thi, hỏi: “Mọi người muốn ăn gì để tôi mời.

”Cao Yến chớp mắt nói: “Chúng tôi vốn dĩ định uống rượu ăn mừng Thi Thi có bạn trai.

”Hà San San che trán, có lẽ về sau Cao Yến sẽ trở thành một con sâu rượu mất: “Đi tầng cao nhất nhà hàng Toàn Chuyển đi.

”Tô Tử Hà nghe thấy lời của Cao Yến thì lập tức cười nhe răng: “Cô, muốn ăn mừng vì có tôi?”Diệp Thi Thi nghe thế thì lấy cái nón từ trong túi ra đội lên đầu, cô có thể cảm nhận được lỗ tai của mình đang nóng như lửa.

Để cho chắc chắn thì cô vẫn nên đội nón thì hơn.

Tô Tử Hà nhìn gương mặt hơi ửng hồng từ gò má tới lỗ tai của cô: Dáng vẻ thẹn thùng của bé con dễ thương chết mất.

“Không phải như anh nghĩ đâu, là do San San nói muốn ăn mừng đó…”Tô Tử Hà vừa cười vừa gật đầu: “Ồ, vậy tức là cô nói với họ là cô có bạn trai rồi nên rất vui đúng không?”Diệp Thi Thi giải thích không rõ, cô vỗ vào tay Tô Tử Hà, muốn tránh ra nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.

Tô Tử Hà giơ đôi tay đang đan chặt vào nhau của hai người lên, dịu dàng nói: “Chỗ đông người, không thể buông ra được.

”“Ôi trời, được rồi đó, chúng tôi bị hai người đút cơm chó no luôn rồi, tôi hoài nghi mấy người muốn để chúng tôi gọi món ít lại phải không?”Diệp Thi Thi muốn đi tới túm Hà San San và Cao Yến nhưng lại bị Tô Tử Hà kéo lại.

Hai người này càng chạy nhanh hơn, Hà San San lôi Cao Yến đi thẳng tới thang máy rồi đóng cửa lại: “Lên trước nhá, hai người cứ dắt tay từ từ đi, chúng tôi lên trước gọi món.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play