Tiết học đầu tiên vào buổi sáng.

Ngô Quốc Chung đứng trên bục giảng thanh âm vẫn vang dội như trước chỉ là so với bình thường thì có hoà hoãn đôi chút: “Các em phòng giáo vụ vừa ra thông báo bởi vì gần đây trời tối càng ngày càng sớm, nhà trường lo lắng cho an toàn của mọi người cho nên từ hôm nay trở đi không cho phép học sinh ngoại trú đăng ký tự học buổi tối nữa, học sinh nội trú vẫn tự học buổi tối như bình thường.”

Sau tiết học, cả lớp học liền nổ tung.

“Chết tiệt nghiêm trọng như vậy sao? Nhà trường đã gửi thông báo rồi?”

“Hôm nay Dương Diệc Nhạc không tới, cũng không biết thế nào…. Sẽ không phải là nghĩ luẩn quẩn trong lòng đấy chứ…”

“Sáng nay Trương giáo chủ mang theo tứ đại hộ pháp đi tuần tra ở cửa xem ra thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Vì sao chỉ dừng giờ tự học buổi tối của học sinh ngoại trú, học sinh nội trú cũng rất sợ được không, tường rào xung quanh trường chúng ta thấp như vậy, ngộ nhỡ tên biến thái kia trèo tường vào thì làm sao bây giờ?”

“Giờ tự học buổi tối kết thúc chúng ta cùng nhau đi về đi? Tốt nhất là tìm thêm vài người nữa có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Tưởng Nghiêu chân giẫm lên bàn học nhìn cái ghế trống ở đằng trước lắc lư ghế tự hỏi một lát: “Triệt Triệt, buổi tối đi cùng với tôi đi, tôi đưa cậu về ký túc xá.”

Doãn Triệt một ánh mắt cũng không thèm cho anh: “Biến, tôi không cần.”

“Cái người này sao cậu luôn coi lòng tốt của tôi như là lòng lang dạ thú* vậy? Thật sự rất là giống em trai của cậu đấy quả nhiên không phải người một nhà thì không thể tiến gần được.”

*Lòng lang dạ thú: được ví như có tâm địa độc ác, mất hết tính người (tựa như lòng dạ của thú dữ).

“Câm miệng lại, đừng có lôi em trai tôi vào.”

Tưởng Nghiêu “chậc chậc” hai tiếng, không so đo với kẻ cuồng em trai này.

Dương Diệc Nhạc qua hai ngày mới trở lại trường học, vừa vào lớp lập tức bị một đám người vây quanh, Trần Oánh Oánh bảo vệ cậu ta trở về chỗ ngồi ngăn cản mọi người: “Các cậu đừng cản đường, để cho cậu ấy ngồi xuống trước đã.”

“Cảm ơn lớp trưởng.” Sắc mặt Dương Diệc Nhạc thoạt nhìn vẫn ổn nhưng nụ cười lại có chút gượng gạo.

Tất cả mọi người đều có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhất là những Omega đang lo lắng cho an nguy của bản thân nhưng mọi người nhìn nhau ai cũng không dám mở miệng.

Dương Diệc Nhạc là một Omega tay trói gà không chặt*, bị một tên lưu manh lại là Alpha cướp ép bắt đi như vậy, nghe nói lúc tìm được quần áo xộc xệch, khóc như mưa trên cơ bản đều có thể đoán được xảy ra chuyện gì.

*Tay trói gà không chặt: Chỉ người quá yếu ớt, không làm được việc gì. Thư sinh thời xưa trói gà không chặt.

Không ai nhẫn tâm đến mức lột vết sẹo này của cậu ấy xuống.

“Cậu yên tâm, người xấu nhất định sẽ bị bắt.” Trần Oánh Oánh vỗ vỗ bả vai cậu ấy: "Có cái gì muốn nói có thể nói cho tụi tôi biết, không muốn nói cũng không sao.”

Dương Diệc Nhạc gật đầu, vừa định mở miệng Chương Khả đột nhiên ở cửa hét lên: “Diệc Nhạc! Thầy Ngô gọi cậu nói đi lên văn phòng một chuyến kìa.”

Đợi Dương Diệc Nhạc đi rồi, Trần Oánh Oánh túm lấy Chương Khả: “Thầy Ngô tìm cậu ấy làm gì? Đã bắt được tên lưu manh đó rồi à?”

Chương Khả đi đến vị trí trung tâm cảm giác rất được chú ý giọng nói cũng lớn hơn một chút: “Hình như còn chưa có nhưng tớ thấy Trương giáo chủ cùng giáo viên tâm lý đều ở trong văn phòng có thể là muốn tiến hành tư vấn tâm lý cho cậu ấy. Haiz! Gặp phải loại chuyện này, ai có thể không lưu lại bóng ma tâm lý chứ…”

Tất cả mọi người đều tiếc nuối thở dài: “Dương Diệc Nhạc đúng là quá thảm mà…”

“Phỏng chừng còn có thể bị người ta chỉ trỏ…”

Trần Oánh Oánh giận dữ nói: “Ai mẹ nó dám chỉ trỏ? Cũng không phải lỗi của cậu ấy, Dương Diệc Nhạc thành tích tốt, tính cách cũng tốt, sao lại không tìm được Alpha cho riêng mình?”

Mọi người thấy cô nổi giận lôi đình, cũng không dám tiếp tục nói gì thêm nữa trong lòng thổn thức lại thảo luận vài câu rồi tự giải tán. (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

Tưởng Nghiêu gõ gõ bàn người bên cạnh: “Này nhìn thấy chưa, thế giới này đáng sợ biết bao bị kẻ xấu chiếm tiện nghi là đủ thảm rồi vậy mà còn phải bị người ta nghị luận. Vì vậy, tôi khuyên cậu nên để tôi dẫn cậu về ký túc xá vào ban đêm.”

Doãn Triệt: “Không cần, nếu tôi gặp phải chuyện như vậy, tôi sẽ giết đối phương trước sau đó tự sát, ai nghị luận cũng không nghe thấy.”

“Đệt, ghê gớm như vậy sao?” Tưởng Nghiêu chấn động: "Cục kế hoạch hóa gia đình hẳn là nên tìm cậu giải quyết vấn đề dân số mới được, tổ chức hòa bình thế giới cũng phải đặc biệt trao cho cậu giải thưởng ý tưởng tốt nhất.”

Doãn Triệt: “Tôi nói thật đó, chết thì có cái gì đáng sợ đâu, hai mắt nhắm lại rồi cái gì cũng không cần quan tâm nữa, đáng sợ nhất vẫn là phải tiếp tục sống.”

Tưởng Nghiêu vỗ tay: “Nhóc con hôm nay liên tục nói ra mấy lời vàng ngọc, đại văn hào của Nhất Trung sắp được ra đời rồi.”

Bạn học ở hàng ghế đầu nhịn cười vô cùng vất vả bả vai đều đang run lên, cố gắng che miệng mình lại không dám cười ra tiếng.

Doãn Triệt: “Cậu câm miệng đi.”

Tưởng Nghiêu nếu bảo anh câm miệng là câm miệng thì đó không phải là Tưởng Nghiêu nữa: “Không đùa nữa, tôi nói thật tôi cảm thấy Dương Diệc Nhạc hẳn là không có việc gì, cậu cũng đừng lo lắng về tên lưu manh kia, hắn ta không có can đảm làm chuyện vi phạm pháp luật đâu.”

“Sao cậu lại biết?”

“Không tin thì lát nữa Dương Diệc Nhạc trở về cậu hỏi cậu ấy thử xem, tôi phỏng chừng cậu ấy quả thật bị quấy rối cũng có thể bị chiếm tiện nghi nhưng nghiêm trọng hơn… Hẳn là không có.”

“Cho dù không có thì như thế nào?”

“Hả? Không có thì xong việc? Còn có thể làm gì nữa?”

“Cậu là Alpha, cậu đương nhiên cảm thấy không sao.” Ánh mắt Doãn Triệt lạnh lùng “Nhưng đối với Omega. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.”

Sau hai tiết học, Dương Diệc Nhạc cuối cùng cũng trở lại.

Đi theo cậu vào lớp còn có thầy Ngô và Trương giáo chủ, thầy Ngô hắng giọng nói: “Các em học sinh im lặng nào thầy Trương có chuyện muốn nói.”

Kỳ thật không cần ông nhắc nhở người bên dưới đã sớm im lặng đều đang nhìn chằm chằm ba người trên bục giảng.

Dược Diệc Nhạc bất an cử động ngón tay cúi đầu giữ im lặng.

“Khụ, các em học sinh bạn học Dương Diệc Nhạc mấy ngày trước tự học xong thì về nhà gặp phải học sinh xấu của trường khác tới quấy rối may mà lúc ấy em ấy mang theo dao mỹ thuật làm trầy xước cánh tay đối phương không gặp phải nguy hiểm gì cả. Bất quá bạn học Dương Diệc Nhạc bởi vậy mà bị chút kinh hãi, hy vọng mọi người trong khoảng thời gian này chiếu cố em ấy nhiều hơn phát huy tinh thần tương thân tương ái* giữa các bạn trong lớp…”

*Tương thân, tương ái: là sự yêu thương, đồng cảm, thấu hiểu,  giúp đỡ nhau khi gặp hoạn nạn, khó khăn.

Trương giáo chủ thao thao bất tuyệt nói một loạt những lời đều về tầm quan trọng của tình bạn xong rồi nói với Dương Diệc Nhạc: “Dương Diệc Nhạc em cũng phải nhanh chóng lấy lại tinh thần, đừng để các bạn cùng lớp, giáo viên và ba mẹ lo lắng biết không? Gặp bất kỳ khó khăn nào thì tìm giáo viên và các bạn cùng lớp để giúp đỡ, tất cả mọi người đều sẵn lòng giúp em.”

Dương Diệc Nhạc gật đầu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn thầy cô, cảm ơn mọi người.”

Trương giáo chủ vỗ vỗ vai cậu ta bảo cậu trở về chỗ ngồi nói tiếp: “Bất quá có một điểm vẫn là muốn nhắc nhở mọi người phòng vệ chính đáng tuy rằng không sai nhưng cũng phải chú ý không thể phòng vệ quá mức nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý…”

Hai vị thầy giáo vừa đi hầu như tất cả mọi người đều vây quanh chỗ ngồi của Dương Diệc Nhạc mồm năm miệng mười* mà nói: “Thật tốt quá, Dương Diệc Nhạc cậu dọa chết chúng tớ không sao không có việc gì là tốt rồi.”

*Mồm năm miệng mười: là thành ngữ mang ý phê phán những người lắm lời. Nói tranh, cướp lời người khác từ cổ chí kim luôn là hành động kém văn minh, mất lịch sự. 

Trần Oánh Oánh còn cảm thấy khó chịu: “Dương Diệc Nhạc làm quá tốt rồi, quả thật không làm Omega chúng ta mất mặt, bất quá tôi cảm thấy lúc ấy cậu rạch hắn một dao kia quá tiện nghi cho hắn hẳn là nên đem dao đâm vào trong thịt hắn sau đó vặn như vậy…”

Dương Diệc Nhạc bị hàng động của cô doạ không nhẹ: “Lớp trưởng…Đừng nói nữa, thật khủng bố…”

Chương Khả: “Mẹ kiếp, tôi biết đám người đang tung tin đồn là ai tức chết tôi mà, tôi phải nói cho bọn họ biết chân tướng sự thật này!”

Hàn Mộng: “Chẳng lẽ cậu không truyền loạn sao? Loại tin đồn này không phải là loại cậu hứng thú nhất sao?”

Chương Khả giận dữ nói: “Tôi đương nhiên không có! Hai ngày nay tôi cũng không có nói chuyện phiếm với bọn họ, bát quái cũng phải có điểm mấu chốt được chưa.”

Hàn Mộng giơ ngón tay cái lên: “Chương Khả rốt cuộc cậu cũng đàn ông được một lần.”

Chương Khả: “Tớ cảm ơn sự so sánh đàn ông của cậu.”

Ngón tay cái của Hàn Mộng lập tức đổi thành ngón tay hoa lan: “Tôi khen cậu mà cậu còn hại tôi!”

Trần Oánh Oánh: “Được rồi kết thúc đi? Hai người đừng nói nữa mau đi thanh minh với người bên ngoài đi nếu có tin đồn thì gọi cho tôi, tôi đi xé nát miệng bọn họ.”

Dương Diệc Nhạc run rẩy: “Lớp trưởng thầy vừa nói không nên phòng vệ quá mức…”

Sự tình nhìn như có kết quả viên mãn Tưởng Nghiêu quay đầu nói: “Cậu xem chuyện này không phải giải quyết ổn thoả rồi sao?”

Doãn Triệt hừ nhẹ một tiếng không nói gì.

Biểu chiều học thể dục.

Đại hội thể thao sắp tới, Alpha chơi bóng rổ trên sân ít hơn thường ngày rất nhiều, tất cả đều đi luyện tập để thi đấu nội dung của mình. Alpha phần lớn đều là kiểu người rất hiếu thắng, loại hoạt động chứng minh thực lực của mình ai cũng không muốn thua.

Tưởng Nghiêu không có việc gì làm bèn đi dạo khắp nơi, đi dạo đến sân bóng rổ ngoài ý muốn phát hiện em trai Doãn Triệt đang đứng dưới một khung bóng hẻo lánh.

Lúc này không có quần chúng vây quanh, anh may mắn được chứng kiến tư thế chơi bóng oai hùng của giáo thảo Nhất Trung.

Công bằng mà nói đánh cũng không tệ, động tác gọn gàng ném mười phát trúng có thể làm giáo thảo Bát Trung. Chỉ là từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ kiêu ngạo “Tôi là mạnh nhất không phục thì đến đấu thử” nhìn thế nào cũng giống như một thằng nhóc thối miệng còn hôi sữa.

Giống y như anh của cậu ta trước đây.

Tưởng Nghiêu đứng bên cạnh nhìn một lát không hoan hô không cổ vũ cảm giác tồn tại hơi yếu ớt. Doãn Trạch đột nhiên dừng lại nhíu mày nói với cậu: “Anh nhìn cái gì mà nhìn?”

Nhìn mà cũng không cho sao? Tính tình thật đúng là một đại thiếu gia. Tưởng Nghiêu đang muốn vỗ mông rời đi bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói: 

“Anh xem một chút sẽ không làm ảnh hưởng đến em.”

Nguyên lai không phải là nói anh.

Tưởng Nghiêu quay đầu: “Sân bóng rổ cũng không phải là do cậu ta xây, cậu muốn xem thì cứ xem.”

Doãn Triệt trừng mắt nhìn anh: “Đừng xen vào.”

Tưởng Nghiêu thức thời nói: “Được rồi không xen vào yêu hận tình thù của hai anh em các cậu.”

Nhưng anh lựa chọn không tham gia đoạn trò chuyện này, Doãn Trạch lại muốn kéo anh vào: “Bạn cùng bàn mới của anh đúng không? Ha vậy mà lại lôi kéo một con chim?”

Tưởng Nghiêu: “?”

Doãn Triệt: “Em đừng nói cậu ấy như vậy, cậu ấy là bạn của anh.”

Tưởng Nghiêu: “Oa cảm động quá đi thật là muốn khóc.”

Doãn Triệt: “Biến.”

Doãn Trạch đập mạch quả bóng rổ xuống đất quả bóng đập vào hàng rào thép gai một tiếng “Bang!”: “Bạn bè? Anh à, anh bắt đầu kết bạn từ khi nào vậy? Không đi theo con đường cô độc nữa à?”

Tưởng Nghiêu: “Vị em trai này cho dù cậu muốn được anh trai mình chú ý đi chăng nữa cũng đừng dùng phương thức ngây thơ như vậy được chứ.”

Doãn Trạch: “Ai muốn được anh ta chú ý tới?”

Tưởng Nghiêu: “Nếu thật lòng chán ghét sẽ không gọi là anh.”

Doãn Trạch: “Có cái rắm, nói nhảm cái gì vậy.”

Bóng rổ từ dây thép gai rơi xuống đất nảy vài cái lăn đến bên chân Doãn Triệt. Cậy nhặt nó lên đưa qua: “A Trạch đừng cãi nhau nữa.”

Doãn Trạch hất quả bóng khỏi tay cậu: “Anh bớt giả vờ làm người tốt đi, đồ đạo đức giả!” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi.

Tưởng Nghiêu nhặt quả bóng lên: “Đánh một trận không?”

Doãn Triệt nhìn hướng Doãn Trạch rời đi: “Lần sau tôi đi tìm em ấy nói chuyện trước.”

Tưởng Nghiêu tự làm mất mặt mình đưa lưng về phía khung bóng rổ tiện tay ném một cái —

Ba điểm trúng.

Tác giả có lời muốn nói:

Doãn Trạch: Tôi không cần người anh trai này, không được bày ra bộ dạng anh trai, không được nói khắp nơi anh là anh trai tôi có nghe thấy không! Anh trai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play