Sau giờ học thể dục, căn tin chật ních học sinh đến mua đồ uống, Chương Khả từ trong đám người cướp được bốn chai coca có đá, giữ cho mình một chai còn lại ba chai ném cho ba người khác.

Hàn Mộng: “Ôi! Lạnh quá tôi đã bảo là để ở nhiệt độ phòng mà.”

Chương Khả cắt ngang giọng nói: “Cậu yêu cầu nhiều thứ quá rồi đấy? Muốn nhiệt độ bình thường thì tự đi mà mua.”

Hàn Mộng: “Bên trong toàn là mấy Alpha đầy mồ hôi ghê chết đi được, tôi mới không đi.”

Trần Oánh Oánh: “Cậu vừa rồi mới học tiết thể dục chẳng lẽ không đổ mồ hôi?”

Hàn Mộng tự hào nói: “Tôi đã phun thuốc chống mồ hôi và nước hoa.”

Tưởng Nghiêu thán phục: “Thật tinh tế quá rồi người anh em.”

Hàn Mộng: “Quá bình thường, à này Tưởng Nghiêu hình như trên người cậu không có mùi mồ hôi dùng thuốc chống mồ hôi nhãn hiệu gì thế?”

Tưởng Nghiêu cười cười: “Rất đơn giản, không vận động là được rồi.”

“...”

Trần Oánh Oánh trợn mắt xem thường: “Lúc này tôi không biết ai trong hai người kỳ lạ hơn.”

Còn bảy tám phút nữa mới lên lớp, bốn người bọn họ chậm rãi đi về phòng học đột nhiên Chương Khả chạm vào tay Tưởng Nghiêu hạ thấp giọng nói: “Mau xem bốn người phía trước chính là tứ đại hộ pháp.”

Tưởng Nghiêu ngưỡng mộ đại danh này đã lâu theo ánh mắt của anh nhìn thấy bốn người đi phía trước vóc người cao thấp đều có khác biệt còn rất rõ ràng.

“Có Omega? Tôi tưởng tất cả đều là Alpha.”

Tứ đại hộ pháp là cán bộ học sinh trực tiếp phụ trách công việc của trường theo lý mà nói phải đủ mạnh mới có thể thuyết phục học sinh quần chúng. Thế nhưng lại có một Omega, Tưởng Nghiêu ngược lại rất ngoài ý muốn.

“Cậu đừng xem thường Omega tóc ngắn kia, có đôi lúc cô ta còn hung dữ hơn cả Alpha đấy, cô ta tên là Đường Toa Toa, nhóm trưởng văn nghệ của trường chúng ta, đặc biệt là một nữ sinh bá đạo. Hàn Mộng trước đó cũng từng tranh cử vị trí, này thiếu chút nữa ép cô ấy xuống, Đường Toa Toa vẫn luôn nhìn cậu ấy không vừa mắt, trong tối ngoài sáng âm thầm mắng cậu ấy là nương pháo*.”

*Nương pháo: là thuật ngữ xuất hiện từ năm 2007, nhằm chỉ những người đàn ông có cách cư xử, tính cách hay thậm chí phong cách nói chuyện giống con gái.

“Lớp trưởng chúng ta không phải lúc nào cũng luôn mắng Hàn Mộng là nương pháo sao?”

“Làm sao có thể so sánh được! Lớp trưởng của chúng ta chỉ là nói đùa mà thôi! So với cô gái kia quả thực chính là ôn nhu, đáng yêu.”

“Ồ?” Tưởng Nghiêu có chút hứng thú.

Nhóm người bọn họ càng lúc càng gần nhau nghe rõ nội dung của tứ đại hộ pháp:

“Thầy Trương nhất định là muốn đem sự tình đè xuống mới nói như vậy, là muốn trấn an tâm tình của mọi người mấy ngày nay mọi người quá hoảng sợ.”

“Không nhất định, tôi cảm thấy Omega kia đang nói dối, ai sẽ thừa nhận mình bị…Bị như thế. Lưu manh làm sao có thể bị chém một cái liền bỏ chạy chắc là cái cậu Omega kia thẹn quá thành giận.”

“Đúng vậy Omega kia nhất định là vì bảo vệ thanh danh của mình. Quá ích kỷ làm thế nào chúng ta có thể bắt được tên lưu manh kia? Sau này mọi người có gặp phải nguy hiểm tương tự thì sao? Cậu ta căn bản không nghĩ đến các bạn học xung quanh.”

“Đúng vậy dù sao mặc kệ cậu ta nói như thế nào, thầy nói như thế nào chúng ta đều biết đã xảy ra chuyện gì có cần phải giấu diếm không?”

“Hơn nữa chính cậu ta cũng có vấn đề buổi tối một mình đi về nhà? Là tôi thì tôi cũng không dám gọi ba mẹ đến đón một chút khó khăn như vậy sao?”

Đường Toa Toa lúc này mới đi ra khuyên nhủ: “Được rồi, nếu thầy Trương không muốn làm lớn chuyện chúng ta đừng thảo luận tóm lại trong lòng mọi người đều biết rõ đừng qua lại với Omega này miễn cho bị người ta nghị luận.”

“Không cần cậu nói, người khác đụng qua Omega này có cho tôi cũng không cần…” 

Bốn người này hoàn toàn coi chuyện này là lỗi của Dương Diệc Nhạc.

Trần Oánh Oánh nghe vậy nổi trận lôi đình, cô xắn tay áo chuẩn bị xông lên: “Mấy tên khốn nạn các người—hừ!”

Hàn Mộng kịp thời che miệng cô lại kéo cô trở về: “Đừng động vào bọn họ, cậu cũng không có chứng cứ, đánh nhau đối với cậu không có bất kỳ chỗ nào tốt.”

Tưởng Nghiêu cũng kéo Chương Khả muốn xông lên đánh nhau: “Muốn bị xử phạt đúng không?”

Chương Khả do dự một lúc bỏ lỡ cơ hội trơ mắt nhìn bốn người kia đi xa.

Hàn Mộng vừa buông tay ra Trần Oánh Oánh liền mắng to: “Các cậu cứ như vậy nhìn Dương Diệc Nhạc bị bốn tên khốn nạn này bôi nhọ sao? Có còn là đàn ông không? Các cậu sợ bị xử phạt tôi không sợ đừng ngăn cản lão nương!”

Chương Khả cũng hối hận: “Vừa rồi đáng lẽ tớ không nên hèn nhát quá tức đi! Dương Diệc Nhạc cậu ấy mới không biết nói dối, bình thường tớ cầu xin cậu ấy nói giáo viên toán rằng tớ đã giao bài tập về nhà cậu ấy cho tới bây giờ chưa từng đáp ứng tớ!”

Hàn Mộng: “Hai người các cậu đều bình tĩnh một chút đi thật ra… Tôi cũng đoán được Dương Diệc Nhạc cho dù giải thích vẫn sẽ bị người ta nghị luận. Loại chuyện này không thể giải thích rõ ràng được trừ phi…”

Trần Oánh Oánh lập tức hỏi: “Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi... Tên lưu manh kia đứng ra làm chứng, chứng minh mình không làm gì Dương Diệc Nhạc.” Hàn Mộng nói “Nhưng rất khó nha, các cậu nghĩ xem một Alpha lại bị một Omega làm cho tay trầy xước còn sợ tới mức chạy trốn, chuyện mất mặt như vậy sao lại không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng?”

Chương Khả: “Vậy chúng ta sẽ trói hắn lại đây! Đe doạ hắn.”

Hàn Mộng: “Cậu xông vào trường học của người ta gây sự, hiệu trưởng của chúng ta còn không hiến tế cậu để bồi tội sao?”

Chương Khả: “Mẹ kiếp vậy dựa vào cái gì tên lưu manh quấy rối Omega trường chúng ta không cần bị hiến tế?”

Tưởng Nghiêu: “Bởi vì hắn có người chống lưng.”

Hàn Mộng liếc anh một cái: “Đây là trọng điểm.”

Tưởng Nghiêu nhún nhún vai.

Chuyển trường lớp 12 không phải là chuyện dễ dàng điểm này anh rất hiểu. Thứ nhất, chỉ tiêu tuyển sinh của trường vào lớp 11 đã đầy, vận khí tốt mới có thể nhặt được. Thứ hai, đang học giữa chừng đột nhiên chuyển trường thường có vấn đề trường học không muốn nắm phải rắc rối này.

Lúc trước anh chuyển trường cũng là suy nghĩ thật lâu mới hạ quyết tâm. Vì để không gây chú ý, giáo viên trường Bát Trung đã tạo ra một bảng điểm bình thường, lãnh đạo Nhất Trung sau khi xem xong vốn không có ý định thu nhận sau đó ba anh quyên góp cho trường một ngàn vạn tệ việc này mới được thông qua.

1 ngàn vạn tệ = 10,000,000 tệ ~ 33 tỷ.

“Nếu như không phải có người chống lưng với tính cách của Trương giáo chủ khẳng định đã đem ảnh chụp của tên lưu manh kia dán khắp trường để chúng ta đề phòng, lần này ngay cả họ tên ông ấy cũng không tiết lộ ra bên ngoài, nhất định là đã được lãnh đạo nhà trường dặn dò.” Hàn Mộng nói.

“Chẳng lẽ chỉ có thể khiến Dương Diệc Nhạc chịu phần ủy khuất này sao? Thật là nghẹn khuất.” Trần Oánh Oánh tức giận muốn chết đột nhiên trong đầu thoáng hiện lên “Chương Khả! Không phải cậu nói là cậu có một người bạn ở Ánh Rạng Đông sao? Bảo cậu ta đi tìm hiểu tin tức thử đi nếu như không thể đi học bắt hắn, lão nương liền chặn hắn trên đường tan học!”

Chương Khả vỗ vỗ ngực: “Được! Việc này cứ để tớ lo, buổi tối tớ hỏi cho!”

Trong giờ tự học buổi tới, anh em tốt của Chương Khả liền đem ảnh chụp của bị “Phi ca” kia gửi qua tuyên bố rằng đã mạo hiểm tính mạng để chụp lén vì vậy ngàn vạn lần không được bán cậu ta.

Chương Khả đem ảnh chụp trong điện thoại di động lén lút mang đến máy tính của lớp chiếu lên, khuôn mặt to béo của Phi ca ngay lập tức chiếm hơn phân nửa màn hình.

Trần Oánh Oánh ở bên cạnh nhiệt tình giải thích: “Các cậu đây chính là tên lưu manh khi dễ Diệc Nhạc của chúng ta, nếu các cậu gặp trên đường trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ hãy gọi điện cho tôi, tôi lập tức chạy tới tát cho ba mẹ hắn không nhận ra.”

Mấy học sinh khác trong lớp cũng phụ hoa: “Chuyển cho tôi nữa!”

“Lớp trưởng trong nhóm nhớ hô một tiếng các canh em đến trợ giúp cậu!”

“Đúng là rác rưởi nhìn y như lưu manh.”

Doãn Triệt hiếm khi ngẩng đầu lên góp náo nhiệt: “Lớn lên cũng được.”

Tưởng Nghiêu không thể tin được: “Cái này gọi là cũng được? Tiêu chuẩn của cậu có phải là quá thấp rồi không?”

Vị “Phi ca” này bộ dạng không thể nói là khó coi chỉ là hơi mập một chút nhìn có vẻ giàu có, cũng khá thân thiện không dễ làm cho người ta liên tưởng đến là một lưu manh có lẽ cũng bởi vậy mới nhiều lần đắc thủ. Nhưng vô luận như thế nào so với “giáo bá Đông Thành” chân chính thì ngoại hình thực sự kém xa.

Bản thân Tưởng Nghiêu cho rằng như vậy.

“Không tồi.” Tầm mắt Doãn Trận chuyển đến trên mặt bạn cùng bàn của mình không biết cậu lấy đâu ra dũng khí nói người khác lớn lên không được “Ít nhất so với cậu đẹp trai hơn đúng không?”

“... Cái gì đang che mắt cậu vậy?”

“Là kính mắt và mái tóc của cậu.” Doãn Triệt nhìn chằm chằm anh “Cậu không ngại dài sao? Tóc che mắt cậu lại rồi.”

“Cậu không hiểu đâu đây gọi là trào lưu.”

“Tôi cảm thấy như đây là trào lưu của hai mươi năm trước.” Doãn Triệt càng thêm nghiêm túc nhìn chằm chằm “Có phải cậu đeo lens không? Sao mắt lại thoạt nhìn giống như…”

Tưởng Nghiêu nhanh chóng tiến lại gần: “Tới gần một chút để tôi cho cậu xem thế nào nhan sắc đỉnh cao.”

“...Bệnh thần kinh.” Doãn Triệt lui về phía sau không nhìn anh nữa chuyển đề tài “Chương Khả, vì sao lại thả ảnh Phi ca này? Chuyện gì đã xảy ra?”

Tưởng Nghiêu đem chuyện ban ngày của tứ đại hộ pháp kể lại một lần cuối cùng nói: “Việc này quả thật chỉ là mới bắt đầu, tin đồn không biết sẽ truyền bao lâu... Nhóc con cậu rất lợi hại nha dự liệu như thần tại hạ bội phục.”

Doãn Triệt bình tĩnh nói: “Là cậu quá ngu xuẩn.”

“Tôi ngu ngốc tôi nhận, bất quá tôi rất tò mò Trần Oánh Oánh nhìn trông có vẻ bình thường, thần kinh thô không hề giống Omega, Hàn Mộng dự đoán được cũng bình thường nhưng cậu ấy một chút cũng không giống Alpha tâm tư tương đối tinh tế. Nhưng cậu và Chương Khả đều là beta vì cái gì cậu ấy không dự đoán được nhưng cậu lại có thể đoán chính xác như vậy?”

“Omega và Alpha là có cậu sáng tạo ra à?”

“Hả?”

“Cậu có tư cách gì để xác định người khác giống Omega hoặc Alpha và có tư cách gì để quy định Omega phải như vậy, Alpha phải như vậy?”

Tưởng Nghiêu ngẩn người cảm giác tam quan của mình liên tục bị đánh vào: “À… Há?”

“Mỗi người đều là một cá thể độc lập không liên quan gì đến thuộc tính cho dù tôi là Beta cũng có thể thông minh hơn Alpha các cậu, cũng có thể tinh tế hơn các Omega khác hiểu không?”

Tưởng Nghiêu suy nghĩ một lúc về những lời này: “Tôi vừa rồi không phải đang hạ thấp cậu nhưng cậu nói rất có đạo lý, tôi sống lớn như vậy lần đầu tiên nghe đã được thụ giáo.”

Tưởng Nghiêu: “Nhưng tìm đối tượng tôi vẫn chọn Omega dịu dàng nghe lời, nhu thuận, xinh đẹp có thể sinh con.”

Doãn Triệt: “...”

Thẳng nam Alpha không thể cứu nổi.

“Cậu thích tìm ai thì liên quan gì đến tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play