Vừa bước sang tháng mười, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống mười mấy độ trong khuôn viên Nhất Trung đã không còn thấy những bộ đồng phục màu hè với váy ngắn, quần đùi. Giữa giờ học có một ít nam sinh đang dựa vào lan can hành lang nhìn những đôi chân trắng nõn của các học sinh nữ ngày càng ít đi phần bồn chồn của tuổi trẻ chỉ thuộc về mùa hè cũng tiêu tán theo.

Trong giờ nghỉ trưa, uỳ viên thể dục của lớp 1 Quách Chí Hùng cầm một tờ đăng ký đứng trên bục giảng: 

“Các bạn cùng lớp của tôi! Mùa thu vàng rực của tháng mười! Một lần nữa lại đến đại hội thể thao hàng năm! Các bạn học sinh Alpha đã đến lúc thể hiện thực lực cường tráng của các cậu…”

“Này này.” Trần Oánh Oánh ở phía dưới cắt ngang “Sao lại chỉ nhắc đến Alpha? Lão nương đây năm ngoái là hạng nhất cuộc thi nhảy cao bên hạng mục của nữ đấy.”

“Lớp trưởng, tôi còn chưa nói hết đâu.” Quách Chí Hùng tiếp tục “Các bạn Omega của lớp! Cơ hội thể hiện thân thể mềm dẻo của các cậu đến rồi! Tất cả học sinh Beta! Thời điểm thể hiện thực lực toàn diện của các cậu đã đến! Chúng ta hãy cùng nhau hợp tác để giành vinh quang cho lớp! Không thể để cho những lớp khác đoạt được”

Trần Oánh Oánh vẫy tay ra hiệu: “Được rồi đủ rồi không cần nói nhiều như vậy đưa bảng đăng ký tới đây đi tôi điền trước.”

Quách Chí Hùng vui vẻ hai tay đưa bảng đăng ký lấy nắp bút ra: “Lớp trưởng mời ngài!”

Trần Oánh Oánh tiêu sái ký tên cao giọng nói trong lớp: “Alpha đều phải báo ít nhất một hạng mục, không báo không phải là Alpha, có nghe thấy không Hàn Mộng?”

Hàn Mộng vừa ăn cơm xong đang lấy khăn giấy lau miệng rồi thản nhiên buông tấm gương nhỏ xuống: “Mạc Cue một ngàn mét tôi báo danh.”

Trần Oánh Oánh nở nụ cười: “Cậu có thể không đấy?”

“Gan cậu lớn thật đấy, làm sao có thể nói một Alpha không được cơ chứ? Ba ba sẽ cho cậu thấy cái gì gọi là dũng mãnh Alpha.”

“Ha ha, tuỳ cậu nếu không lấy được hạng nhất vậy thì mau chóng thừa nhận cậu là một cô gái Alpha.” Trần Oánh Oánh thu hồi ánh mắt vừa vặn quét tới người nào đó đang ngủ ở hàng cuối cùng.

“Tưởng Nghiêu đừng ngủ nữa, cậu cũng phải báo danh đấy, lại đây.”

Tưởng Nghiêu: “Lớp trưởng tôi không ngủ, mắt tôi đang mở rất to.”

“À tóc mái của cậu dài quá, tôi không thấy rõ.”

“Không sao, tôi có thể tha thứ cho cậu.”

“Ừm, thật ngại quá.”

Trần Oánh Oánh quay đầu lại điền tên Hàn Mộng vào cột một ngàn mét đột nhiên nhận ra: 

“Tưởng Nghiêu cậu đừng có hòng chuyển chủ đề, tôi sẽ đăng ký cho cậu!”

Tưởng Nghiêu nhỏ giọng nói: “Đệt, suýt chút nữa đã qua được, nữ nhân này sao lại thông minh như vậy chứ?”

Doãn Triệt đang cắm tai nghe nghe nhạc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý tới anh.

Tưởng Nghiêu không còn cách nào khác chỉ có thể đi qua tùy tiện chọn một hạng mục không quá tốn sức trên bảng đăng ký.

“Cậu là Alpha mà lại chọn chạy tiếp sức 4x100?”

“Lớp trưởng, chuyện tôi không thích thể thao lúc khai giảng đã nói rồi.” Tưởng Nghiêu buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ lén lút cúi đầu nói: “Bất quá bạn cùng bàn của tôi đặc biệt thích thể thao, không bằng... Tôi gọi cậu ấy cũng báo một cái?”

Trần Oánh Oánh thoáng chần chờ: “Cậu ấy có chịu không?”

“Giao cho tôi.” Tưởng Nghiêu xoay người hướng về phía chỗ ngồi của mình hét lớn “Triệt Triệt!”

Một tiếng này kêu ra những người vốn đang nói chuyện, đùa giỡn và làm bài tập, tất cả đều im lặng.

Sống lưng Doãn Triệt phát lạnh, nhận thấy có gì đó khác thường tháo tai nghe xuống, chậm rãi quay đầu thấy cả lớp mấy chục đôi mắt đều nhìn chằm chằm cậu.

Tưởng Nghiêu quay trở lại chỗ ngồi của mình tay chống lên bàn và ghế của mình nói với cậu: “Triệt Triệt, cậu cũng báo danh một cái đi.”

Lớp học yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Sắc mặt Doãn Triệt dần dần chuyển tái nhợt môi mím chặt.

“...Biến.”

Chương Khả giờ phút này rất muốn mở một ván cược để dự đoán sẽ Tưởng Nghiêu sẽ chết bằng cách nào.

Mà bản thân Tưởng Nghiêu sắp chết lại không có ý thức: “Tại sao lại không vui như vậy, giao tình của hai chúng ta báo danh một cái không được sao?”

“Cậu có bệnh à? Không còn muốn giữ thể diện sao?”

“Sao lại xấu hổ như vậy? Báo một cái cũng không phải là chuyện xấu hổ gì.”

Doãn Triệt rất muốn đi ra ngoài nhưng chỗ ngồi của cậu lại ở bên trong, Tưởng Nghiêu chống đỡ như vậy hoàn toàn chặng đường của cậu. Cậu tựa như một con thú bị mọi người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi trốn thoát không được.

“Tôi không muốn ôm.”

 “Cậu không muốn báo vậy tôi càng phải báo cho cậu nha.”

“Cậu dám?”

“Tôi sao lại không dám.” Tưởng Nghiêu cười thân thể càng ngày càng gần cậu.

Doãn Triệt tưởng tượng lần trước một cước đá văng anh ra nhưng lúc này Tưởng Nghiêu còn chưa đụng phải cậu không tính là chạm vào điểm mấu chốt, cậu do dự một giây trơ mắt nhìn Tưởng Nghiêu cách mình càng ngày càng gần —

Cậu sắp được một Alpha ôm trước mặt cả lớp.

“Đừng ôm tôi…Tôi không thể.”

Những lời này của cậu nói rất nhỏ chỉ có một mình Tưởng Nghiêu nghe thấy động tác dừng lại nửa giây.

“...Vậy tôi giúp cậu đăng ký.”  Tưởng Nghiêu cầm bút đen trên bàn của cậu đứng thẳng dậy làm một cái khẩu hình với cậu: 

Ngốc—nghếch.

Doãn Triệt sửng sốt nửa ngày sau khi ý thức được một cước đá văng cái ghế của Tưởng Nghiêu cúi đầu bước nhanh ra khỏi lớp.

... Cậu đang nghĩ cái gì vậy?

Giờ tự học buổi tối.

Tưởng Nghiêu liếc mắt nhìn bạn cùng bàn đang vùi đầu làm bài tập về nhà mắt không chớp một câu cũng không nói.

Tưởng Nghiêu sờ sờ mũi xé tờ giấy viết vài từ vào sau đó gấp nó thành một mảnh giấy nhỏ ném sang bên cạnh.

Bút trong tay Doãn Triệt dừng lại, dưới ánh mắt tràn đầy mong chờ của Tưởng Nghiêu mở tờ giấy nhỏ ra xem xong vò thành cục giấy ném sang một bên.

“...”

Tưởng Nghiêu không nản lòng kiên trì tiếp tục viết: 

[Buổi trưa chỉ là hiểu lầm thôi không nghĩ rằng cậu sẽ hiểu như vậy.]

[Được rồi tôi cũng có lỗi người anh em à đừng tức giận nữa.]

[Bằng không thì tôi giúp cậu dọn dẹp ký túc xá miễn phí một lần nữa?]

Hơn mười tờ giấy được ném qua, tất cả đều bị vò thành những cục giấy nhỏ nhăn nhúm chất đống trên bàn Doãn Triệt giống như một ngọn núi nhỏ.

Chuông ra chơi vừa vang lên, Doãn Triệt lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng học.

Động tác của Tưởng Nghiêu còn nhanh hơn cậu, chặn cậu ngay đầu cầu thang.

“Này tôi đã xin lỗi rồi, còn không tha thứ cho tôi à?”

Doãn Triệt lạnh lùng nhìn anh: “Cậu xin lỗi từ khi nào vậy?”

“Đống giấy vừa mới ném cho cậu không phải đều là xin lỗi sao?”

“À, chữ quá xấu đọc không hiểu.”

“...”

“Tôi không tức giận.” Doãn Triệt nói “Tôi chỉ cảm thấy mình rất ngốc.”

Tưởng Nghiêu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, kỳ thật tôi cũng cảm thấy buổi trưa cậu rất ngốc sao lại cho rằng tôi muốn ôm cậu?”

Doãn Triệt: “Cậu càng ngốc hơn, lời nói cũng không rõ ràng miệng cậu làm sao lớn lên được vậy?”

“Đúng vậy tôi cũng ngu ngốc, tôi là đại ngốc, cậu là tiểu ngốc được không?”

Doãn Triệt nhìn anh nửa ngày cuối cùng nhịn không được nở nụ cười: “Bệnh thần kinh ai muốn cùng cậu làm một thằng ngốc chứ.”

“Hảo huynh đệ là phải đồng cam cộng khổ.” Tưởng Nghiêu muốn khoác vai cậu, tay vừa nâng lên liền nhớ tới thỏ con không cho đụng vào đành phải buông xuống hỏi “Sao cậu lại bỏ chạy?”

“Tài liệu trong ký túc xá không còn nữa, tôi ra ngoài mua một chút.”

“Muốn trèo tường? Đưa tôi đi với.”

“Đi ra ngoài một mình không dễ bị phát hiện cậu đừng tới kéo chân tôi.”

“...”

Alpha lại được cảnh báo bởi một Beta “Đừng kéo chân tôi” giống như một học bá bị một giáo bá cảnh báo “Đừng yêu cầu tôi truyền đáp án cho cậu” đúng là một đòn nặng nề đánh vào linh hồn.

Tưởng Nghiêu hoảng hốt trở lại phòng học.

Chương Khả và Trần Oánh Oánh ở hàng ghế đầu đang nói chuyện phiếm, thanh âm được áp chế nên rất nhỏ cảm giác thần thần bí bí phỏng chừng lại đang thảo luận về chuyện bát quái mới nhất nào đó.

Tưởng Nghiêu rảnh rỗi đến nhàm chán đi qua: “Nói cái gì vậy?”

“Nào lại đây!” Chương Khả nhiệt tình chào hỏi “Tới gần một chút đây chính là tin tức mới nhất của tôi rất cơ mật đó!”

Trần Oánh Oánh trợn trắng mắt: “Lần nào mà cậu không nói như vậy? Tin tức trường mình còn có thể nhầm lẫn vậy mà cậu còn dám đi hỏi thăm trường Ánh Rạng Đông của người ta.”

Tưởng Nghiêu: “Ánh Rạng Đông?”

Chương Khả: “Trường cấp ba này khá gần với chúng ta chỉ cách có vài con phố, là một trường cấp ba phổ thông so với trường chúng ta thì kém xa.”

Tưởng Nghiêu: “À trường bọn họ xảy ra chuyện gì à?”

Chương Khả vẫy vẫy tay Tưởng Nghiêu tiến lại gần.

Trần Oánh Oánh không đi qua Chương Khả lại dùng sức vẫy tay, cô mới miễn cưỡng tiến lại gần nghe một chút.

“Trường học của bọn họ nghe nói học kỳ này cũng có một học sinh chuyển đến!” Chương Khả thần bí nói.

Trần Oánh Oánh: “Chỉ có thế này?”

“Tớ còn chưa nói xong, anh em tốt tôi quen biết sau khi chơi game có nói với tớ là học sinh chuyển trường kia là Alpha từ Đông Thành tới nhưng rất trâu bò! Một người có thể dễ dàng đánh thắng mười người, toàn bộ côn đồ đều sợ cậu ta.”

Nụ cười của Tưởng Nghiêu khựng lại.

Trần Oánh Oánh: “Lợi hại như vậy? Là giả đúng không.”

Chương Khả: “Là sự thật! Người ta được biết đến là giáo bá của Đông Thành, Alpha mạnh nhất chỉ cần phóng ra pheromone là có thể áp chế đối thủ ai thấy cũng phải hét lên…Hét lên… Người nọ gọi là gì nhỉ…Ôi đúng rồi! Gọi là anh Phi!”

Trần Oánh Oánh nhíu mày: “Anh Phi? Tôi còn có Viagra*.”

*Viagra  (tên hoạt chất: Sildenafil) là viên thuốc hình con thoi có màu xanh ngọc bích đặc trưng, được FDA phê duyệt để điều trị chứng rối loạn cương dương. Một biệt dược khác của sildenafil là Revatio được dùng để điều trị bệnh tăng áp phổi. Tuy nhiên, trong quá trình thử nghiệm, các nhà khoa học phát hiện ra hiệu ứng phụ của thuốc làm tăng độ cương cứng của dương vật. Pfizer nhận ra tình trạng rối loạn cương dương là một bệnh sinh lý chưa có thuốc điều trị và phát triển thuốc theo chỉ định này có thể đem lại lợi ích lớn cho công ty. Vì lý do đó, Viagra được chuyển hướng nghiên cứu và phát triển để hỗ trợ tình trạng bất lực ở nam giới. 

Chương Khả: “Lớp trưởng cậu có thể nào có chút nội liễm của Omega hay không… Quên đi để tớ nói tiếp Viagra… À không phải! Anh Phi kia ở Đông Thành cũng không phải là người đứng đắn mỗi ngày đều đi quấy rầy Omega, lần này trở lại Tây Thành của chúng ta không phải là đèn cạn dầu theo anh em tớ nói bọn họ đã có mấy Omega bị cậu ta quấy rầy.”

Trần Oánh Oánh: “Ghê tởm như vậy sao?”

Tưởng Nghiêu: “... Cậu ta có thể chỉ muốn nói chuyện với Omega tìm một đối tượng yêu thích?”

Chương Khả lắc đầu: “Đã lên tay sờ mông rồi, làm sao có thể.”

Trần Oánh Oánh: “Mẹ kiếp, lưu manh à.”

Chương Khả: “Không phải đã bị giáo viên trường bọn họ cảnh cáo qua lại quấy rối tiếp nên liền bỏ học. Nhưng người này không quấy rối được trường học của mình lại bắt đầu đánh chủ ý tới trường chúng ta. Cho nên anh em tốt của tớ kêu tớ chú ý một chút, nói không chừng trên đường đi học về có thể bị kéo vào trong rừng cây như vậy.”

Trần Oánh Oánh nghe xong liền xuất hiện một cơn ớn lạnh: “Thật là biến thái. Nhưng Beta như cậu thì lo lắng cái gì nha?”

Chương Khả: “Cho nên tớ không phải đến đây để nói cho cậu biết sao!”

Trần Oánh Oánh: “Coi như cậu có chút lương tâm, nếu như tin tức đáng tin cậy tôi sẽ đi đến nhóm lớp để nói về điều này.”

Chương Khả: “Đừng anh Phi, này còn chưa ra tay với trường chúng ta đâu tớ sợ nói gây ra khủng hoảng, không phải tất cả Omega đều to gan như cậu nếu như Dương Diệc Nhạc nghe thấy còn không phải là sợ tới mức không đến trường sao?”

Trần Oánh Oánh: “Vậy cũng không thể chờ thật sự xảy ra chuyện mới coi chừng đi.”

Chương Khả: “Cái này... Tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt Tưởng Nghiêu cậu nghĩ sao? ”

Tưởng Nghiêu đỡ kính: “Tôi có một vấn đề.”

“Cái gì?”

“Cậu xác định người kia tên là anh Phi?”

“Xác định anh bạn tốt của tớ chính miệng nói cho tớ biết.”

Tưởng Nghiêu gật đầu: “À vậy không sao đâu.”

Anh ở Đông thành có hai biệt danh, học sinh ở Bát Trung bình thường gọi anh là anh Nghiêu, mấy tên côn đồ ở bên ngoài Bát Trung có rất nhiều người cũng không biết tên thật của anh, chỉ biết có nhân vật như vậy liền dựa theo đặc điểm ngoại hình của anh đặt biệt danh “Anh Hôi” dần dà theo thời gian liền lưu truyền ra ngoài.

Chương Khả: “Không phải tớ là hỏi cậu có đề nghị gì không?”

Tưởng Nghiêu cười cười: “Không có. ”

Chương Khả: “Ách... Được rồi vậy trước tiên quan sát vài ngày các cậu có phương pháp nào tốt thì nhớ nói ra chúng ta cùng nhau thảo luận.”

Tưởng Nghiêu trở về chỗ ngồi của mình, cũng không để chuyện Chương Khả nói vào trong lòng.

Còn Phi ca... Tên có thể nhầm lẫn như vậy không có ý nghĩa gì nhiều.

Chuông tự học của tiết thứ hai vang lên anh cầm bút tiếp tục làm bài tập về nhà, Doãn Triệt còn chưa trở về.

... Chờ đã?

Tưởng Nghiêu dừng bút lại nhìn về phía chỗ trống bên cạnh chậm rãi nhíu mày.

Thỏ con trông giống omega như vậy nhưng cũng đừng để bị tên giả mạo kia bắt gặp bên ngoài.

Những Omega khác bị sờ hai cái có lẽ chỉ là tức giận còn nếu là Doãn Triệt bị tên lưu manh kia sờ soạng... Có thể là sẽ lấy luôn mạng của người ta mất.

Tưởng Nghiêu lập tức ném bút định ra ngoài tìm người kết quả vừa quay đầu Doãn Triệt giẫm lên một tiếng chuông cuối cùng từ cửa sau đi vào.

Với một mảnh giấy dài với các ngôi sao gấp trong tay.

“... Cậu đi mua cái này à?”

“Ừm.”

“Gặp phải người khả nghi sao?”

“Không có, người khả nghi gì?” Doãn Trận vẻ mặt mơ hồ.

Tưởng Nghiêu thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Chương Khả truyền tin tức trong năm cái có thể có một cái đúng đã là tốt rồi, anh thật sự làm gì như vậy có lẽ sau khi hàng giả kia bị nhà trường cảnh cáo liền không dám làm càn.

Tưởng Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy hẳn là chuyện như vậy vì thế thả lỏng tâm tình tiếp tục làm bài tập về nhà.

Nhưng không nghĩ tới tối hôm đó Nhất Trung liền xảy ra chuyện.

Có một Omega trên đường về nhà sau giờ học buổi tối bị một tên lưu manh Alpha cưỡng bức bắt đi.

Tình cờ lại là Omega nhút nhát nhất lớp 1, Dương Diệc Nhạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play