Sau một đêm, chuyện của Dương Diệc Nhạc xem như đã lắng xuống một chút, những thoạt nhìn vẫn như thế.
Nội bộ trong lớp xem như vẫn còn đoàn kết, dù có một số người nhiều chuyện tọc mạch, nhưng bởi Trần Oánh Oánh sử dụng quyền lực để thị uy nên cũng không có ai dám bàn tán gì thêm. Nhưng chỉ cần rời khỏi lớp học, đi tới đâu cũng sẽ có người thì thầm to nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ. Tin đồn càng lan truyền càng giống như biển thành sự thật, càng lan càng rộng, tựa hồ như không ai là không biết.
Tiết Toán hôm nay có một bài trắc nghiệm nhỏ, bài thi chấm xong liền được phát xuống, Dương Diệc Nhạc lần đầu tiên thi không đạt tiêu chuẩn.
Trần Oánh Oánh an ủi: “Không sao, thi thoảng phát huy không tốt cũng là chuyện bình thường, mọi người đều sẽ gặp phải, dù sao cũng không phải kỳ thi lớn gì, cậu đừng nên để trong lòng.”
Dương Diệc Nhạc nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, cũng không nói nhiều, nhận lấy bài kiểm tra rồi nghiêm túc xem lại những lỗi sai của mình, có câu nào không hiểu liền lập tức cầm bài thi đến phòng làm việc tìm giáo viên.
Sau giờ tan học, Tưởng Nghiêu lười biếng vươn vai, vẫy tay gọi Doãn Triệt: “Triệt Triệt, tối nay đi đâu ăn? Anh đây mời cậu.”
Chương Khả nghe thấy vậy bèn tức tốc chạy tới, từ hàng phía trên trước cửa lớp nhảy trượt xuống hàng phía sau, cậu ta nói: “Gì cơ? Đi ra ngoài ăn? Ăn ở chỗ nào vậy?”
Sau giờ tan học của Nhất Trung cho đến trước khi bắt đầu giờ tự học buổi tối học sinh đều có thể tự do ra vào cổng trường, đây cũng chính là khoảng thời gian tự do nhất trong ngày. Đối với học sinh ngày nào cũng ăn đến ngán món ăn một màu ở trong căng tin trường thì những tiệm cơm nhỏ ở phía trước cổng trường vẫn luôn có một sức hút vô cùng mạnh mẽ.
“Cậu biến đi chỗ khác, tôi chỉ mời bạn cùng bàn yêu quý của tôi thôi, không dẫn theo người khác.”
Chương Khả nói: “Dựa vào đâu chứ, tôi không còn là bạn học thân thiết của cậu nữa sao?”
Tưởng Nghiêu nói: “Bạn cùng bàn giảng bài cho tôi, giúp cho môn Toán của tôi thi được thêm 10 điểm, còn cậu thì sao?”
“Không phải chứ…” Chương Khả nhỏ giọng thì thầm: “Doãn Triệt còn biết giảng bài cho người khác nữa ư?”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, người trong lớp gọi tên của Doãn Triệt ngày càng nhiều. Có thể là từ lúc cậu ấy ngồi cùng bàn với Tưởng Nghiêu, so với trước bình thường hơn nhiều.
Cách nhìn nhận thì đã dần thay đổi, nhưng không ai có cái can đảm thật sự lên đáp lời.
Chương Khả vừa nghe thấy Doãn Triệt cũng muốn đi, cậu có chút muốn nửa đường rút lui, thuận thế xuống đài nói: “Vậy được rồi, tôi đi tìm người khác.”
Doãn Triệt đứng lên rồi nói: “Mấy cậu đi đi, tôi còn có việc, không đi đâu.”
Tưởng Nghiêu ngăn cậu lại: “Đừng mà, cậu giúp đỡ tôi, tôi cũng phải trả cậu cái ân huệ ấy chứ.”
“Đề đó cậu vốn dĩ biết làm, ngày hôm qua chẳng phải do cậu nhàm chán không có chuyện gì làm nên mới tìm cớ bắt chuyện với tôi, đừng tưởng tôi không biết.”
Tưởng Nghiêu đưa tay sờ mũi: “Hihi, bị cậu phát hiện mất rồi. Bài tập của tôi sớm đã hoàn thành xong, thật sự là không có việc gì làm.:”
Doãn Triệt lười để ý đến anh, cậu nói: “Tối nay đừng quấy rầy tôi nữa, đi trước đây.”
Chương Khả đưa tầm mắt nhìn bóng lưng kia rời khỏi phòng học, ngay lập tức quay đầu lại nói: “Tưởng Nghiêu, cậu vậy mà có thể chịu thiệt sống chung với cậu ấy lâu tới vậy, trâu bò thật đó. Nói thật, lúc cậu mới đến, bị lão Ngô đày tới vị trí này, chúng tớ đều cho rằng cậu sẽ không kiên trì nổi hai ngày mà xin chuyển chỗ rồi đó.”
“Tại sao lại thế?” Tưởng Nghiêu chống tay lên bàn thờ ơ nói: “Bạn cùng bàn của tôi cũng có chút thú vị mà, muốn tôi đổi chỗ tôi còn không tình nguyện chuyển đi đâu đấy.”
Chương Khả ngoại trừ hai chữ trâu bò này ra thì không còn lời nào để diễn tả được sự biết ơn với tinh thần cao thượng tự mình làm vật hy sinh để bảo vệ sự an toàn cho cả lớp của Tưởng Nghiêu cả.
Trên đường ra ngoài trường học, Tưởng Nghiêu lại rất tiện thể tóm thêm mấy bạn học trên đường, 5-6 người như dòng nước chảy cuồn cuộn đi ra ngoài cổng trường, đi tới con đường chỗ tiệm cơm, chọn tới chọn lui, cho đến khi đi đến gần cưới con đường, mới chọn được một tiệm cơm nhỏ mà tất cả mọi người đều hài lòng.
Đang vào giờ cao điểm, ở đây không chỉ xuất hiện mỗi học sinh Nhất Trung ra ngoài ăn cơm mà còn có những học sinh thuộc các trường trung học khác cách đây vài con phố cũng thường xuyên lui tới đây tìm kiếm đồ ăn. Không gian trong tiệm cơm căn bản không có sức chứa nhiều người như vậy, chủ quán phải bày thêm mấy cái bàn ở bên ngoài khiến không khí ở tiệm cơm nhỏ trở nên thật náo nhiệt, ồn ào.
Đám người Tưởng Nghiêu ngồi xuống, vây quanh một cái bàn tròn nhỏ ở ngoài quán, Chương Khả phóng khoáng gọi: “Ông chủ! Cho một chai coca! Loại có dung tích lớn nhất ấy!”
Có người cười rồi nói: “Muốn một chai coca thôi mà có cần gọi khí thế như kêu thêm một bình rượu trắng vậy không.”
Chương Khả đáp: “Có người mời khách chính là có sức lực gọi rồi, có phải không, Nghiêu ca?”
“Chỉ một chai coca thôi sao? Có phải quá keo kiệt rồi không!”
Những người khác tự gọi món mà mình muốn ăn, chờ tới lúc món ăn đều đã được dọn lên, đám con trai lại khó tránh khỏi việc tự thổi phồng bản thân, cứ khoác lác như vậy, chủ đề lại vòng tới chuyện xảy ra gần đây trong lớp.
“Ài… Biểu cảm của Dương Diệc Nhạc nhìn thì như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng nhất định là vô cùng khó chịu rồi, bị người khác tung tin đồn như thế mà.”
“Thật ra tôi cũng không biết rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì, nhưng nếu cậu ấy đã muốn cho qua rồi thì tại sao người khác lại cứ cố chấp cắn chặt không buông chứ, lo chuyện bao đồng thật đấy.”
“Đúng vậy đó, lớp chúng ta không có ai hiểu rõ sự tình cả vậy mà cái đám ở ngoài lớp lại lan truyền tin đồn như thể chính bọn họ có mặt tại hiện trường vậy, đúng là điên thật rồi.”
Một nam sinh ở kế bên lặng lẽ ngồi nghe, sắc mặt có chút không được tự nhiên, chân mày khẽ nhíu lại.
Tưởng Nghiêu chú ý đến cậu ta bèn nói: “Tôn Bác, cậu làm sao thế? Có tâm sự gì sao?”
Bình thường Tôn Bác ở trong lớp học không có chút cảm giác tồn tại nào, đột nhiên bị Tưởng Nghiêu gọi tên, cậu ta thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người mình, sắc mặt trở nên càng không được tự nhiên hơn, nói: “Tôi… tôi có chút việc, không biết có nên nói ra không…”
Chương Khả nói: “Có chuyện gì mà không thể nói chứ, ở đây không có người ngoài, cậu cứ nói đi!”
Tôn Bác chần chừ một chốc, vẫn là cảm thấy nên nói ra: “Hôm nay tôi đi đến văn phòng, nghe thấy giáo viên dạy Toán đang nói chuyện của Dương Diệc Nhạc…”
Văn phòng làm việc của khối 11 là một căn phòng khá lớn, tất cả giáo viên của các bộ môn đều ở đây, tổ môn học không giống nhau đều sẽ ngồi ở khu vực riêng, dùng giá sách để ngăn cách tạo, không gian giữa các bên cũng không thể nhìn xuyên qua được, nhưng khoảng cách không xa lắm, vẫn có thể nghe được âm thanh.
Buổi chiều Tôn Bác đi đến vị trí của giáo viên Tiếng Anh để nộp bài tập, tình cờ nghe thấy các giáo viên của tổ Toán đang bàn luận về chuyện của Dương Diệc Nhạc.
Giáo viên Toán của lớp khác hỏi: “Điểm trung bình của bài trắc nghiệm nhỏ lần này của lớp mọi người được bao nhiêu vậy?”
Giáo viên dạy Toán của lớp họ - Trần Thục Mai nói: “Chỉ đạt 75 điểm, lớp bị tụt hạng.”
“Ôi chao, đề thi lần này đâu có khó đâu, rất bình thường mà.”
“Bình thường cái gì chứ, có mấy đứa phát huy không tốt, đặc biệt nhất là đại biểu môn này, ngay cả điểm tiêu chuẩn cũng không đạt tới, kéo luôn cả điểm trung bình lớp xuống luôn rồi.”
“Đại biểu môn học của lớp cô… Là cái em Dương Diệc Nhạc đó đúng không? Nhất định là tại tâm trạng của em ấy dạo này không tốt, thi không được tốt cũng là việc rất bình thường.”
“Có chuyện gì lớn cơ chứ, cái gì mà tâm trạng không tốt, Omega chính là quá yếu ớt rồi, ài…”
“Cô nói xem nếu cô giống như lớp tôi, chọn một Alpha làm đại biểu môn học thì đã tốt rồi, sức khiêng bài tập lớn, đầu óc còn lanh lợi, môn Toán thuộc tổ hợp Tự nhiên vốn là hạng mục mạnh của Alpha mà.”
Trần Thục Mai không biết phải nói sao: “Tôi vốn dĩ cũng muốn chọn một Alpha mà, nhưng từ lúc thằng bé học lớp 10 đã hết sức đề cử bản thân, tôi nhìn vào thành tích môn Toán thi cấp hai của thằng bé cũng toàn xếp hạng nhất nên tôi mới chọn. Sau này mới biết, thằng bé muốn học hội hoạ, về sau nói không chừng còn muốn thi vào mấy trường đại học nghệ thuật gì đó, tôi phí sức bồi dưỡng nhân tài để làm gì chứ?”
“Vậy cô sẽ phải chịu thiệt rồi, không bằng đổi người đi, vừa hay lần thi này cậu ta làm bài không tốt, cô cũng có lý do rồi.”
“Tôi tính đổi rồi, tư duy các môn lĩnh vực Tự nhiên của Omega không thể so được với Alpha, dù cho bây giờ có mạnh hơn Alpha thì sau này khoảng cách chắc chắn sẽ càng lúc càng rõ rệt, không bằng nhân cơ hội lần này, tôi khuyên thằng bé chuyên tâm theo học hội hoạ, tôi cũng vì muốn tốt cho thằng bé thôi…”
“Cô đúng là thật biết suy nghĩ cho học sinh mà…”
Tôn Bác thuật lại hết đoạn hội thoại của các giáo viên dạy Toán, cậu ta nói: : “Đoán chừng do bọn họ không phát hiện thấy tôi cho nên nói chuyện cũng có chút quá đáng…”
“Cái này mà gọi là có chút quá đáng hả?” Chương Khả xém chút nữa đập bàn “Cái này phải gọi là vô cùng quá đáng! Còn cái gì mà “vì muốn tốt cho thằng bé”, cô ta còn có mặt mũi nói vậy sao? Ngày nào cũng âm thầm lén lút ra ám thị kêu học sinh tới chỗ cô ta học thêm, thu thêm phí lại còn đắt vô cùng, Diệc Nhạc không phải chỉ là không cống tiền cho cô ta thôi sao! Cô ta còn dám đổi đại biểu môn?”
Tôn Bác nói: “Tôi còn chưa nói xong, cái cuộc đối thoại này nếu chỉ có mình tôi nghe được thì cũng thôi đi… Nhưng mà lúc tôi nộp bài tập xong đi ra ngoài liền phát hiện… phát hiện Dương Diệc Nhạc cũng đang ở trong phòng làm việc.”
Sắc mặt của mọi người đều trở nên sững sờ: “Gì cơ? Thật sao?”
Tôn Bác nói: “Ừ… Tay cậu ấy vẫn còn đang cầm tờ đề thi môn Toán, chắc là tính đến hỏi bài… có thể là chưa đi tới tổ Toán liền nghe thấy mấy giáo viên tổ Toán đang nói chuyện về mình, nên cũng không tiến vào trong đó…” (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)
Chương Khả ngây người, nói: “Vãi… thảo nào lúc chiều nhìn sắc mặt của cậu ấy trắng bệch như vậy, lúc tan học hỏi cậu ấy có muốn đi ra ngoài ăn không, cậu ấy cũng không buồn phản ứng lại, tự mình xách cặp lên rồi rời đi trước… Cậu ấy, cậu ấy chắc sẽ không nghĩ quẩn đâu chứ?”
Những người khác đều bị dọa sợ: “Chương Khả, cậu đừng nói bậy! Sẽ không đâu.”
Tôn Bác chần chừ một chốc rồi lên tiếng: “Thật ra… vẫn còn có một chuyện khác…”
“Còn có chuyện gì thì cậu nhanh chóng nói ra một lượt đi chứ!”
“Chính là… lúc đó… Doãn Triệt cũng đang ở đó…”
Tưởng Nghiêu thắc mắc: “Hả? Cậu ấy đi tới văn phòng làm gì?”
“Tưởng Nghiêu, cậu đừng có xen vào, nghe cậu ấy nói xong đã!”
Tôn Bác tiếp tục nói: “Tôi cũng không biết cậu ấy đến đó để làm gì, cũng không dám hỏi… nhưng lúc tôi muốn an ủi Dương Diệc Nhạc, Doãn Triệt đã nhanh hơn tôi một bước đi qua đó, nói với Dương Diệc Nhạc: ‘Theo tôi qua đây.’ Sau đó thì hai người họ liền rời đi.”
Một nam sinh lên tiếng: “Lẽ nào Dương Diệc Nhạc chọc phải chỗ nào của Doãn Triệt rồi ư? Này không phải là tiêu đời rồi sao, tinh thần vừa mới bị đả kích, giờ đến thân thể cũng gặp phải đả kích, Dương Diệc Nhạc cũng quá thảm rồi đó.”
Tưởng Nghiêu tiếp lời: “Doãn Triệt sẽ không ra tay với Omega đâu.”
Vào ngày khai giảng đầu tiên, lúc anh nói chuyện với Dương Diệc Nhạc vài câu đã bị cậu nghiêm khắc cảnh cáo rồi. Cái tên Doãn Triệt này, có sự bảo vệ vô hình với Omega.
Chương Khả hoảng hốt: “Làm sao đây, có nên đi nói với lão Ngô không? Lỡ như Diệc Nhạc thật sự xảy ra chuyện gì..”
Vừa nói được một nửa, có một người từ cách đó không xa chạy đến, vừa chạy vừa thở hổn hển, vẻ mặt gấp gáp nói: “Làm phiền rồi! Cho hỏi anh có phải là học trưởng của lớp 1 khối 11 không?”
Lời này hướng về phía Tưởng Nghiêu mà hỏi, anh nhìn người vừa mới chạy đến, cảm thấy có chút quen mắt liền nói: “Cậu là ai?”
Người đó tự giới thiệu: “Chào học trưởng, em là học sinh khối 10, tên là Lâm Viễn, chung câu lạc bộ với học trưởng Dương Diệc Nhạc. Lần trước câu lạc bộ có chiêu mộ thành viên mới, chúng ta có gặp qua một lần rồi.”
Tưởng Nghiêu nghĩ một lúc rồi nói: “Ồ, đúng rồi, tìm anh có việc gì sao?”
Lâm Viễn nói: “Vốn dĩ em với học trưởng Dương có hẹn cùng nhau sẽ đi mua đạo cụ cho câu lạc bộ dùng, nhưng mà không tìm thấy được anh ấy, gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy, mọi người có nhìn thấy anh ấy không?”
Chương Khả hít một hơi thật sâu, nói: “Toi rồi, tiêu thật rồi, Dương Diệc Nhạc cậu ấy chắc chắn là…”
“Đừng nói bậy.” Tưởng Nghiêu cắt ngang lời cậu ta nói, quay đầu nói với Lâm Viễn: “Bọn anh cũng vừa hay muốn tìm cậu ấy, không bằng chúng ta chia nhau ra tìm? Người nào tìm thấy trước thì nhắn một tiếng trong nhóm, Lâm Viễn, em kết bạn với anh, tìm thấy người rồi thì báo cho anh một tiếng.”
“Được ạ!”
Bị gián đoạn như vậy, mọi người cũng không ai còn tâm trạng để ăn uống, Tưởng Nghiêu đi đến quầy thanh toán, sau đó liền phân chia cho đám người Chương Khả phương hướng mà mỗi người cần phải tìm kiếm, ngoài ra còn gửi tin nhắn cho Hàn Mộng, nhờ cậu ta chạy tới nhà Dương Diệc Nhạc một chuyến, nói không chừng người ta hiện tại đã ở nhà rồi.
Chương Khả nói: “Để tôi báo với lớp trưởng một tiếng.”
Tưởng Nghiêu ngăn cậu ta lại: “Với tính cách của lớp trưởng, cậu ấy mà biết chuyện chắc chắn sẽ đòi đi tới giúp chúng ta tìm người, bây giờ trời đã tối rồi, để một mình cậu ấy, còn là một Omega chạy loạn khắp nơi tìm người, không phải cũng rất nguy hiểm sao?”
“Đúng rồi nhỉ! Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo.” Chương Khả bái phục: “Tưởng Nghiêu, tôi phát hiện con người cậu nha, đặc biệt có khí chất của một người lãnh đạo.”
Tưởng Nghiêu mỉm cười nói: “Đừng ra sức nịnh bợ nữa, nhanh chóng chia nhau đi tìm đi, tốt nhất là đừng nên làm chậm trễ giờ tự học buổi tối, nếu không trường học mà biết… thì sẽ rất phiền phức.”
“Được rồi, vậy chúng ta nhanh chóng chia ra tìm đi!”
5-6 nam sinh lập tức tản ra hành động, chia ra các phương hướng và tuyến đường khác nhau để tìm bóng dáng của Dương Diệc Nhạc.
Tưởng Nghiêu nhìn bóng lưng của bọn họ dần trở nên mờ ảo, rồi biến mất. Anh quay người, trực tiếp chạy về hướng tới trường Trung học Rạng Đông.
Nếu anh đoán không sai… người nên tìm lúc này không phải là Dương Diệc Nhạc, mà là vị bạn học có tinh thần chính nghĩa kia.
Người sẽ gặp nguy hiểm cũng không phải là Dương Diệc Nhạc, mà là thằng nhóc đụng cũng không thể đụng đến đó.