Vương Tịnh Hiền nghe vậy trong lòng nhũn ra rối tinh rối mù, chẳng sợ giây tiếp theo người trước mặt sẽ lấy ra cây gậy to muốn cùng cô chơi đạo cụ play, cô cũng nguyện ý.
“Tôi nhớ rõ, khi đó cô nghiêng ngả lảo đảo xông đến đây còn giẫm lên mèo của tôi.” Đồng tử đen láy của anh lóe lên, hệt như có vài ngôi sao nhỏ, vòng sáng ở trong tròng mắt lóe lên, khiến cho trái tim Vương Tịnh Hiền đập loạn nhịp, “Thật ra thì lúc ấy tôi rất tức, tại cô giẫm lên con mèo của tôi.” Địa vị của Vương Tịnh Hiền đã từng không bằng một con mèo nhỏ, cô sờ sờ cái mũi.
“Sau đó tôi lại cảm thấy, cô gái này khá hài hước, sau đó cứ như vậy mà nhìn cô, bất giác bị mê hoặc mất…” Khung cảnh xung quanh run lên, như là đèn chiếu phim thay đổi hình ảnh.
Ánh nắng chói chang xuyên qua khung cửa sổ gắn ở vách tường, từng hàng sách xếp san sát nhau, bọn họ lại nhớ tới cảnh tượng quen thuộc, thư viện.
Vệ Thận đứng ở kệ sách cuối cùng, nhìn xuyên qua từng khe hở kệ sách nhìn chiếc ghế dựa, ánh mắt dừng ở bóng người ngồi trên ghế, dịu dàng mà lại hoài niệm.
Dưới khung cảnh như vậy Vương Tịnh Hiền nhớ tới một câu nói ở trong quyển sách《 Người đọc 》hồi trung học.
Em ở trên cầu ngắm phong cảnh, anh ở trên lầu ngắm nhìn em, trăng sáng tô điểm cửa sổ, em tô điểm giấc mơ người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT