Nhìn thấy hai gò má của anh phiếm hồng, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Vương Tịnh Hiền ngay từ đầu chuẩn bị làm anh cũng không khỏi cảm thấy thở không nổi.
"Anh nghe tôi nói."
Vương Tịnh Hiền đè mặt anh lại, ngón cái cọ xát trên mặt anh ấn xuống, nâng cằm anh lên.
"Có thể trở về bộ dáng ban đầu không?"
Đối với gương mặt giống Lý Cẩn Chi trước mắt này, Vương Tịnh Hiền thật đúng là không có cách nào nói ra lời ngon tiếng ngọt gì.
Ánh mắt anh chớp chớp, miệng phồng lên, muốn phản bác, sau đó bị cô đè môi ấn trở về.
"Ngoan, trở về bộ dáng ban đầu."
Anh hít mũi, thoạt nhìn có chút do dự, hắc khí từ quanh thân tràn ra, chờ một đợt hắc khí này qua đi.
Bộ dáng con quỷ dưới thân cô xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không cao như vậy, làn da cũng không đen như vậy, đồng tử cũng không trong suốt sáng bóng như vậy.
"Quả nhiên, tôi vẫn thích bộ dáng này của anh."
Vương Tịnh Hiền vuốt ve gương mặt trắng như người chết kia, cúi người xuống, môi dán vào tai anh, giống như thổi một hơi, nhưng lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất nói một câu.
"Tôi thích anh nhất, Vệ Thận."
"Bang" một chút, anh giống như là nước đun sôi, sôi trào.
Toàn thân đỏ bừng, ngay cả hắc khí phiêu phiêu bên cạnh cũng biến thành sương trắng.
"Thật... Thật sao?"
Nước mắt trong mắt anh lóe ra giống như sao trên bầu trời.
Vương Tịnh Hiền nhìn bộ dáng mừng rỡ nhưng mờ mịt bất an của anh, chậm rãi thở dài một hơi.
Nắm lấy cánh tay của anh, đặt bàn tay ấy lên ngực của mình.
“Thình thịch…..Thình thịch…”
Nơi đó đập rất nhanh.
Vệ Thận kinh ngạc ngẩng đầu, đèn chùm phía sau cô giống như một vòng ánh sáng, nửa má cô ẩn trong vòng sáng, mang theo một nụ cười ôn nhu, lấp lánh.
“Oa” một tiếng.
Vệ Thận sà vào trong lòng của Vương Tịnh Hiền, gào khóc.
Vương Tịnh Hiền vỗ lưng con quỷ đang ở trong lòng khóc không ngừng, vừa thấp giọng an ủi.
Nữ quỷ ở bên cạnh nhìn Vương Tịnh Hiền, u sầu nói một câu: "Nếu như lúc tôi còn sống có một nửa như cô, vậy chồng tôi cũng sẽ không chạy."
Vệ Thận khóc đủ rồi ngồi bên cạnh Vương Tịnh Hiền, túm tay áo cô nửa tựa vào người cô.
Nữ quỷ kia nhìn một màn này, càng thêm nghẹn lòng.
Cô ấy vén váy lên, hai chân xuyên qua ngồi trên bàn, sau đó kể câu chuyện của mình.
Nữ quỷ này vốn là tới cửa báo thù.
Kỳ thật câu chuyện này cũng là cẩu huyết, một cô gái có hoàn cảnh không tồi, nhìn trúng một tiểu tử nghèo chịu khó chịu khổ.
Sau khi kết hôn, tính cách được nuông chiều của cô gái lập tức lộ ra.
"Nếu anh không thích, vậy chúng ta ly hôn."
Nữ quỷ nói đến đây lau nước mắt.
Nhưng tiểu tử nghèo kia chính là một tên khốn nạn lòng lang dạ sói, sau khi sự nghiệp có khởi sắc, ly hôn sẽ biến thành vết nhơ trong sự nghiệp của anh ta.
Vì vậy, anh ta và người yêu nhỏ của mình đã lên kế hoạch, hai người không nói gì nhưng lại ăn ý.
Giết chết cô ấy.
"Tôi muốn cả nhà anh ta chết sạch!"
Nữ quỷ nói nghiến răng nghiến lợi.
Vương Tịnh Hiền cảm thấy có chút không đúng.
"Cô tìm chồng cô báo thù, vì sao phải tìm tôi trước?"
Vương Tịnh Hiền nhớ rõ tình hình ở cầu thang cô ấy nhoáng lên, lao thẳng tới.
"Đó... Đó không phải là, tôi không muốn làm tổn thương người vô tội, tôi chỉ muốn dọa cô sợ hãi đuổi đi... "
Kết quả, ai biết được, đi ra sẽ là một người phụ nữ gợi cảm mặc đồ ngủ tình thú, còn trực tiếp bóp ngực cô ấy.
Nữ quỷ nghĩ đến đây, mặt đỏ lên.
Vệ Thận nhìn thấy biểu hiện này của cô ấy, lập tức nổ tung, chắn trước mặt Vương Tịnh Hiền.
Nữ quỷ nhìn phản ứng này của anh, "phụt" một tiếng, bật cười.
"Được rồi, chỉ có trình độ này của cậu, không thắng được tôi."
"Tôi là lệ quỷ.”
Nói xong miệng cô ấy nhếch lên, trên người giống như bịt kín một tầng da máu, máu chảy đầm đìa.
Con ngươi không có mí mắt lộ ra bên ngoài, tựa hồ tùy thời đều có thể lồi ra.
Cô ấy mỉm cười, để lộ hai hàng răng trắng.
"Đây là bộ dáng sắp chết của tôi, thảm chứ?"
Vương Tịnh Hiền nhìn bộ dáng này, dạ dày không khống chế được quay cuồng, che miệng bắt đầu nôn khan.
"Đây còn không phải là bộ dáng của con người nữa."
Ngón tay cô ấy nhếch lên, trở về bộ dạng ban đầu.
"Tôi không giống người kia, tôi dính huyết tanh, một thân sát khí này là căn bản không gần được người, cô còn chủ động đụng vào, không bị quỷ khí ăn mòn coi như cô mạng lớn." Nói đến đây, cô ấy liếc mắt một cái.
"Nói xem, cô định làm gì, quỷ chúng tôi cũng giống nhau, cô thừa dịp sớm cho cậu ta đi xuống dưới kia đi, ở lại như vậy, đối với cô không tốt, đối với cậu ta cũng không tốt."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Vương Tịnh Hiền không nói gì, chỉ cúi đầu.
"Ai ôi, nhìn bộ dạng của cô, tám phần vẫn là không muốn."
Nữ quỷ vung ngón tay lên, xoay người hướng trên mặt đất một chuyến.
"Vậy cô phải chú ý, đừng để cậu ta dính máu tanh, tôi đã giết mấy người rồi, không thèm để ý, nếu cậu ta giết, một thân huyết sát này không riêng gì cô chịu không nổi, mà phía dưới kia biết, cô cũng không giữ được cậu ta."
Vương Tịnh Hiền mím môi, ánh mắt không hề né tránh nhìn thẳng vào cô ấy.
"Tôi sẽ không để anh ấy giết người."
Nữ quỷ nhìn bộ dáng này của cô, hài lòng gật đầu.
Đúng vào lúc này, trên cầu thang truyền đến một trận tiếng bước chân 'lộp cộp'.
Sắc mặt của nữ quỷ biến đổi.
"Ai ôi cùng mấy người tán gẫu, bất tri bất giác đều đã đến lúc này."
Khóe miệng cô ấy nhếch lên, da mặt nửa bên cứ như vậy rơi xuống.
"Người nhà kia của tôi đến rồi, vậy tôi đi trước."
Từ khe hở của cánh cửa, Vương Tịnh Hiền nhìn thắt lưng nữ quỷ xoay một cái, chạy ra ngoài.
Trên cửa cầu thang đang lộ ra nửa người trên của một người đàn ông, cô ấy không hề dừng lại chút nào, dán ở phía sau người đàn ông liền đi theo anh vào cửa lớn bên kia, trước khi cửa bị khép lại, còn thấy cô giật giật kéo da mặt rối rắm mỉm cười với bên này.
"Tiểu Hiền..."
Vương Tịnh Hiền cảm giác được tay áo của mình bị kéo kéo, cô quay đầu lại.
Vệ Thận đỏ hốc mắt ngồi xổm bên cạnh cô.
"Tôi ở bên cạnh cô, sẽ có ảnh hưởng đến thân thể cô sao?"
"Làm sao có thể?"
Vương Tịnh Hiền cười xoa xoa đầu anh.
"Anh xem thời gian anh cùng tôi ở cùng một chỗ cũng không ngắn, thân thể tôi cũng không xảy ra vấn đề gì." Cô kéo tay áo, lặng lẽ che dấu những điểm nhỏ màu xanh bầm tím trên cánh tay.
"Vậy thì tốt rồi..."
Vệ Thận thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt màu đen của anh giật giật, cười tiến đến bên cạnh cô.
Kết quả là, đêm đó, Vương Tịnh Hiền bắt đầu sốt cao.
Vệ Thận nóng nảy, anh vội vàng chạy loạn trong phòng, nghĩ đến bệnh nhân sốt cao muốn uống nước nóng, liền chạy vào phòng bếp đun nước nóng, nhưng nước nóng vừa mới đầy trong ly thủy tinh được anh một đường bưng tới, đều bị nhiệt độ cơ thể lạnh như băng của anh làm lạnh.
"Mình nên làm cái gì bây giờ?"
Hốc mắt Vệ Thận gấp đến đỏ bừng, thậm chí còn chạy đến phòng bên cạnh tìm nữ quỷ kia.
"Cậu làm gì, tôi đang dọa người ta đến mức hăng hái đó?"
Nữ quỷ bị lôi kéo tới, không kiên nhẫn lắc lắc cánh tay, nhìn thấy Vương Tịnh Hiền đang nằm trên giường đỏ bừng mặt liền rống một câu.
"Cậu ngốc à, người sốt thành như vậy, còn không mang đến bệnh viện?"
"Ồ ồ ồ!"
Vệ Thận cũng không nghĩ nhiều, ôm Vương Tịnh Hiền vọt ra ngoài cửa.
Đáng tiếc, Vệ Thận đã quên, người bình thường không nhìn thấy bọn họ.
Một đường đi tiếng kinh hô chói tai liên tục vang lên.
Vệ Thận còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, tiếp tục nâng Vương Tịnh Hiền chạy vào bệnh viện.
Cuối cùng vẫn là Vương Tịnh Hiền phát hiện không đúng, giãy giụa từ trên người Vệ Thận bò xuống, lắc lắc hai chân, chạy tới đăng ký.
Lúc y tá tiêm cho cô, kim tiêm lắc lư kia lập tức đâm vào trong thịt, từ trong ống tiêm mang theo một chút máu.
Vương Tịnh Hiền liền nhìn sương đen sau lưng Vệ Thận khẽ động, giống như một cái đuôi vung lên không trung, khó khăn lắm mới dừng ở trên trán y tá.
Làm cô sợ hãi.
Nhìn Vệ Thận tựa vào bên giường ánh mắt không chớp nhìn mình.
Tim Vương Tịnh Hiền đều mềm nhũn.
Bệnh lần này chính là mấy ngày liền cũng chưa đỡ, việc này cũng đã kinh động đến mẹ Vương.
Lúc đó, Vệ Thận đi ra ngoài mua điểm tâm, xách túi điểm tâm, dán vào tường ngoài bệnh viện, một đường trốn tới trốn lui, tránh né người đi ngang qua, từ ngoài cửa sổ phòng bệnh của cô xoay người tiến vào.
Chỉ thấy trong phòng bệnh đột nhiên có thêm một người.
"Tịnh Hiền à, con đây là làm thế nào, sao lại bệnh?"
Người phụ nữ trung niên lấy ra một quả táo từ giỏ trái cây, từ từ gọt vỏ.
Vương Tịnh Hiền liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vệ Thận từ trong cửa sổ vọt vào, toàn thân anh cứng đờ, xách theo một cái túi điểm tâm không dám nhúc nhích.
"Con có nghe mẹ nói không?"
Mẹ Vương nhíu nhíu mày. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Con đang nhìn cái gì?"
Cô quay đầu lại nhìn, ngay trong lúc mẹ Vương quay đầu, Vệ Thận xách túi điểm tâm, nhanh chóng đặt nó lên bàn nhỏ bên cạnh.
"Ủa, cái này ai mua, còn nóng hổi luôn."
Mẹ Vương xách túi điểm tâm sờ soạng, nở nụ cười.
"Khụ khụ..."
Vương Tịnh Hiền ho khan vài tiếng, thu hút sự chú ý của mẹ Vương.
“Đó là... Bữa sáng con đặt."
Nói như vậy, cô nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Thận ở một bên, nháy mắt mấy cái.
"Nhanh như vậy?" Mẹ Vương thán phục một tiếng: "Vừa rồi mẹ tới còn chưa có."
Vệ Thận nghe lời này lại tựa như khen anh, mặt đều đỏ lên.
Tiếp theo anh cùng tay cùng chân đi tới trước người mẹ Vương, đỏ mặt, trong miệng cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Bỗng nhiên khom lưng về phía mẹ Vương, biên độ khom lưng cũng sắp hơn 180°, nửa người trên của anh hung hăng khom xuống.
"Xin đem con gái của bác giao cho cháu ạ."
Một tiếng kia trung khí mười phần, ở trong phòng bệnh hồi phục.
Vương Tịnh Hiền đột nhiên đỏ mắt.
Trong nháy mắt lấy hết dũng khí, một giây sau lại mất hết sạch sẽ, tay chân luống cuống lui vài bước, sau đó xoay người lại.
Vương Tịnh Hiền không thể nhịn được.
Một tiếng cười vang lên.
"Con bé này đột nhiên cười cái gì?"
Mẹ Vương không hiểu gì nhìn cô một cái, sau đó mở túi điểm tâm, lấy sữa đậu nành ra.
“Năm nay con cũng 28 sắp 29 rồi."
Vương Tịnh Hiền sửng sốt.
Động tác trong tay mẹ Vương không ngừng, lại dùng dư quang không ngừng quét qua biểu cảm của con gái mình.
“... Cũng nên, tìm một đối tượng đi.”
“Mẹ tìm cho con một đối tượng xem mắt, người cũng không tệ lắm, nếu con không để ý... Chỉ cần đi xem... Dù sao tuổi của con cũng không còn nhỏ.” Vương Tịnh Hiền ngẩng đầu, ánh mắt lại không tự giác nhìn sau lưng mẹ.
Mặt Vệ Thận trắng bệch, con ngươi đen nhánh nổi lên ánh nước.