Có một hộ gia đình mới chuyển đến ở bên cạnh.
Thật ra người tới người đi, đổi chủ cũng không phải chuyện gì to tát.
Chỉ là, người thuê nhà này rất kỳ lạ, không chọn chuyển nhà vào buổi sáng, hết lần này tới lần khác chọn nửa đêm canh ba.
Vương Tịnh Hiền còn đang nằm trên giường ngủ say, thì nghe thấy một trận tiếng vang loạn xạ, cô mơ màng từ trên giường đứng lên.
Sau đó, cô khoác áo khoác lên người, mang một đôi dép lê vội xông ra cửa, vội vàng nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Chuyện này cũng không thể trách cô biến thái nhìn lén đối phương, vốn theo tính cách của Vệ Thận hẳn là đã sớm không kiềm chế được mà chạy tới tìm cô.
Nhưng chờ tới chờ lui hơn một tháng, ngoại trừ vận may của cô càng ngày càng tệ, ngày hôm qua còn bị trẹo chân, thì lại không gặp phải hiện tượng siêu nhiên gì.
Thật vất vả mới có điểm kì lạ như chuyển nhà vào nửa đêm, cô kích động thiếu chút nữa đập bàn đánh ghế.
Nhìn từ mắt mèo.
Bên ngoài cầu thang trống rỗng không có gì, một chút cũng không giống như người mới chuyển vào sẽ kéo túi lớn túi nhỏ chất đống.
Cánh cửa cũng mở ra.
Vương Tịnh Hiền dịch ra, hơi nghiêng người, từ bên kia mắt mèo nhìn về phía cửa đối diện.
Ngay cả đèn cũng không bật.
Tối đen như mực, cánh cửa mở rộng kia giống như một cái miệng lớn, đang mở ra, chờ người lại, rồi một ngụm nuốt chửng.
Chuyện này trong mắt người thường trông có vẻ vô cùng kinh khủng, lại làm cho Vương Tịnh Hiền kích động vô cùng.
Sau đó, trong mắt mèo xuất hiện một bóng dáng, bao phủ một tầng sương đen, giống như một con cá trơn trượt, xoay một vòng ở đầu cầu thang, "vèo" một tiếng hướng về phía mắt mèo bên này vọt tới, sau đó dừng lại cách cửa lớn không xa.
Thân hình kia dưới sự che dấu của khí đen, mơ hồ chỉ có thể phân biệt được đường nét đại khái.
Vương Tịnh Hiền híp mắt cẩn thận quan sát, bóng đen kia giật giật, chậm rãi đi về phía này.
Đường nét lồi lõm, trên đường tới gần bên này, mông lắc lư trái phải, phong tình xinh đẹp nói không nên lời.
Không thể nào, lần này trở thành một người phụ nữ?
"Cô ấy" chậm rãi đi vào, mái tóc xoăn sóng đen dài qua eo lắc lư ở bên hông.
Khuôn mặt bị che lấp sau một tầng hắc sa mỏng manh, lại ngăn không được đôi mắt đen nhánh vô thần kia.
Trời má, là Vệ Thận, là Vệ Thận đi.
Vương Tịnh Hiền hoan hô, xoay người chạy vào phòng ngủ, từ dưới tủ lấy ra một hộp trang điểm, điều chỉnh phương hướng cho gương trang điểm.
Lấy ra kem nền nhanh chóng đánh nền, lại cầm phấn dính một chút kem BB, đánh vào má.
Nhờ nhiều năm kinh nghiệm làm việc buổi sáng của cô, một phút vẽ đường kẻ mắt, hai phút đánh mắt và chuốt mascara kế tiếp là má hồng.
Cuối cùng thoa một lớp son dưỡng môi, và sau đó một lớp son môi màu cam.
Vương Tịnh Hiền nhếch khóe miệng nhìn vào gương.
! ( truyện trên app T Y T )
Lúc này, tiếng gõ cửa vừa hay vang lên.
Vương Tịnh Hiền xoay người để tóc xõa bên vai, vuốt ra kết cấu bồng bềnh.
Khi ngón tay đặt tay nắm lên cửa, cô do dự một hồi, sau đó cởi áo khoác bên ngoài, lộ ra chiếc váy ngủ ren đen mờ bên trong.
Khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, cô nghiêng người tựa vào cửa ngăn lại, hơi ưỡn ngực lên.
“Xin chào, tôi là…”
Bóng người phía sau cửa tóc đen tung bay trên không trung, khuôn mặt ẩn sau bóng tối, không thấy rõ, chỉ là dưới sự phụ trợ của khí đen, quỷ khí bốn phía càng nặng thêm.
Lời nói tiếp theo của cô bị kẹt lại, ngay cả sợi tóc bay lên cũng cứng đờ giữa không trung, giống như đĩa CD bị kẹt.
“Sao vậy?”
Vương Tịnh Hiền mỉm cười, vén sợi tóc sau tai kéo sang bên cạnh, liền ưỡn ngực tiến lên.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
"Sao cô không tiếp tục nói?"
Cả người “cô ấy” cứng đờ, theo bản năng lùi vài bước.
Lần trước chính là để cho anh chạy như vậy, Vương Tịnh Hiền nào còn có thể để cho anh chạy lần nữa.
Vì thế, cô thò tay ra, thẳng tắp nắm lấy ngực 'cô ấy'.
"Đến cũng đến rồi, vào nói chuyện một lát đi?"
Thân thể “cô ấy” run lên, tư thế ưỡn ngực này, bị Vương Tịnh Hiền nắm ngực kéo vào phòng.
"A, rốt cuộc cũng nắm được anh trong tay rồi."
Vương Tịnh Hiền tiện tay khép cửa lại, hai tay vòng quanh eo "cô ấy", cứ như vậy nửa khom lưng nửa vùi mặt vào trong ngực 'cô ấy'.
So với lần trước, lần này hình thái của “cô ấy” cao cấp hơn nhiều.
Vương Tịnh Hiền rút mũi, vùi mặt vào ngực "cô ấy" cọ cọ.
"Bộ ngực lớn như vậy làm gì, cái này không lớn không nhỏ là tốt nhất... Ừm... Còn có mùi thơm." Giống như ôm một cái túi nước lạnh mềm mại lại thơm ngát vào mùa hè, ôm vào vô cùng thoải mái sảng khoái.
Vương Tịnh Hiền thoải mái hừ lên, ngón tay càng từ đáy gáy 'cô ấy' dò xét đi vào.
Mặt cọ tới cọ lui trước ngực 'cô ấy', ngược lại cũng cọ mở ra mấy cái cúc áo.
Vương Tịnh Hiền không hề do dự, một tay ấn cọc vào lưng 'cô ấy', một tay bóp ngực cô, một tay đẩy 'cô ấy' lên sô pha.
"Chúng ta tiếp tục."
Vương Tịnh Hiền liếm môi, xoay người ngồi lên eo 'cô ấy', ưỡn thắt lưng hai tay lật một cái liền cởi áo ngủ trên người ra.
Cô đã suy nghĩ xong về chuyện này.
Tìm được anh, liền đè anh ra làm, tránh cho mỗi ngày nghĩ đông nghĩ tây.
Nghĩ như vậy, Vương Tịnh Hiền một tay nâng cánh tay 'cô ấy', tiến đến bên miệng, liếm một chút.
Một tay kia vuốt ve đỉnh đầu 'cô ấy', hông chậm rãi cọ xát.
"Đừng suy nghĩ lung tung, tôi thích chính là anh, lấy đâu ra cái gì Lý Cẩn Chi." Nói như vậy, Vương Tịnh Hiền kéo áo 'cô ấy' ra, cọ xát đè ép hai bên nhún thẳng ngực.
"Còn không thay đổi trở về sao?"
Nữ quỷ bị cô đè ở phía dưới hồi lâu nói chuyện, cô ấy run rẩy.
"Tuy rằng... Mặc dù không biết... cô nói cái gì...."
Hắc sa trên mặt trong lúc cọ xát, liền bị cao cao vén lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú bên trong.
Trên mặt kia nổi lên một tầng đỏ ửng, ánh mắt cũng là né tránh không dám nhìn thẳng tầm mắt của cô.
"Nhưng... Cô có chắc là... Tôi là người cô muốn... Tìm... Không?" Vương Tịnh Hiền lạnh gáy.
Cô quay đầu lại.
Người đàn ông quanh thân đầy hắc khí đứng ở cửa, con ngươi đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nổi lên một tầng hơi nước.
Trời đất ơi ơi ơi ơi ơi ơi!!!!
"...... Vệ Thận?"
Anh lại thay đổi một khuôn mặt, khóe mắt vểnh lên, khuôn mặt đẹp trai của Lý Cẩn Chi như ánh mặt trời lúc trước lại tăng thêm một phần diễm sắc.
"Tôi không phải... Không phải... Không phải Vệ Thận...".
Anh biện hộ, tranh một câu, sau đó nước mắt lạch cạch rơi xuống, rút ra nghẹn một câu bổ sung.
"Tôi là... Tôi là... Lý Cẩn Chi...".
Sau đó trừng mắt, giống như nhịn không được, quay đầu bỏ chạy.
Vương Tịnh Hiền sao có thể để cho anh chạy như vậy.
Xoay người nhảy dựng lên từ sofa, chạy như điên về phía anh.
Trước mắt anh quanh người hắc khí tiêu tán, muốn chạy đi.
Vương Tịnh Hiền hét lớn một tiếng.
"Đứng lại!"
Cả người anh chấn động, đến mức thật đúng là đứng bất động, nức nở quay đầu, vẻ mặt đều là nước mắt.
"Anh chạy cái gì, chạy cái gì hả?"
Vương Tịnh Hiền đuổi theo, một tay bóp lấy một miếng thịt sau lưng anh, nhéo mạnh.
Khuôn mặt của anh vì đau đớn đều nhăn lại, nhưng vẫn nghẹn tức không nói, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía sau lưng cô.
“Cô... Cô đều như vậy rồi... Chẳng lẽ, tôi còn đứng đó không đi?"
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Vương Tịnh Hiền nhức đầu.
"Đó… Là hiểu lầm, tôi chờ anh đã lâu, sao lâu như vậy anh cũng không đến?"
"Tới đây liền nhìn thấy cô như vậy..."
Anh hít mũi, ánh mắt liếc về phía sau lưng cô.
Còn chưa kết thúc sao?
"Cô có phải lại muốn lừa gạt tôi không?"
Thân thể anh run lên, nước mắt không ngừng chảy ra ngoài, tâm tình kích động giãy giụa.
Trơ mắt nhìn trên người anh lại bắt đầu bốc lên hắc khí, Vương Tịnh Hiền nóng nảy, một phen đem anh ấn xuống đất.
"Đừng nhúc nhích, nghe tôi nói chuyện đàng hoàng."
Vệ Thận nào còn nghe vào, thân thể xoay tới xoay lui.
"Đủ rồi!"
Vương Tịnh Hiền nổi giận, hai tay túm cổ áo anh, liền xé ra.
"Xoẹt" một tiếng.
Nửa người trên của anh. Quần áo đã bị cô xé thành hai mảnh.
Nhìn quần áo bị đứt thành hai đoạn, Vương Tịnh Hiền trợn tròn mắt.
Nghĩ không ngăn anh lại, sau này đi đâu tìm, Vương Tịnh Hiền nóng nảy.
“Anh lại động đậy... Lại động đậy...."
Cô lắc lắc quần áo xé rách trong tay, hung tợn nói một câu.
"Tôi sẽ cưỡng gian anh."
Vệ Thận rốt cuộc bất động.
Anh nằm thẳng trên mặt đất, hít mũi, hai mắt không chớp nhìn cô, trên mặt chậm rãi nổi lên một tầng đỏ ửng.
"Vậy… Vậy thì cô làm đi!"
Ngữ khí tạm dừng, mặt anh đỏ ửng, chờ mong nhìn cô.
"Cưỡng hiếp tôi."