Khi Lam Vũ Hàn ngước nhìn lên, cô lập tức mở miệng: “Bước vào phòng anh là tôi sai, không muốn ngụy biện gì nữa, nhưng cách hành xử của anh khiến tôi cảm thấy bản thân như vật nuôi trong nhà.”
“Bộ vuốt cô đẹp như thế, lại không phải là mèo sao?” Lam Vũ Hàn không nặng không nhẹ thả ra một câu.
Cao Tử Hạ nhếch mép, nói như thế sợ người ta không rõ việc hắn để ý chuyện lúc nãy sao?
“Anh thích mèo?” Cô cười tủm tỉm.
Đúng với kỳ vọng, ánh mắt Lam Vũ Hàn chứa đựng bao nhiêu là sát khí, hắn nhấn mạnh: “Tôi ghét nhất là mèo.”
Thừa nhận ghét cô rồi, như vậy cũng tốt, Cao Tử Hạ không có ưa gì đối phương.
Bọn họ mỗi người một cõi dùng thức ăn như đang đánh trận giả tưởng, hai vị tướng quân âm thầm tranh đấu xem ai là kẻ bại trước. Thạch Lý luôn đứng bên cạnh Cao Tử Hạ như vị quân sư, vị trí của bà ta như vậy mới dễ giao tiếp với Lam Vũ Hàn.
Quân sư này bán đứng vị tướng quân của mình rồi.
Một ngày nữa trôi qua, Cao Tử Hạ vẫn chăm sóc bản thân ăn no ngủ kỹ, không quên luyện tập thể theo rèn luyện sức khỏe. Chẳng như ai kia, đã vận động khó khăn suốt ngày trốn trong phòng tu luyện tà đạo, cách ly với thế giới bên ngoài.
Trên mạng xã hội độ nóng của cô thì ngày càng được đẩy lên cao, thời cơ kiếm tiền rốt cuộc cũng đến.
Chủ nhân của chiếc túi xách đột nhiên liên lạc, mở đầu cuộc gọi người phụ nữ kia lập tức nói: “Con gái, còn nhớ ta chứ? Người mà con đã gặp ở cục cảnh sát ngày hôm qua.”
Cao Tử Hạ lờ mờ đáp: “Con nhớ, cô bị mất thứ gì sao?”
“Không phải.” Người phụ kia tiếp tục nói “Ta là Nghiêm Thuần Nhã, chủ tịch của công ty giải trí Lập Thành.”
Suy đoán ban đầu, người phụ nữ kia chỉ có quan hệ với người có chức vị cao, không ngờ đến việc người đó chính là vị chủ tịch của một công ty có tiếng trong nước.
Nhìn cách ăn mặc đã đoán được là người có tiền, lại không ngờ đến đối phương lại giỏi giang như vậy.
“Có việc gì không cô Nghiêm?” Cao Tử Hạ nghiêm chỉnh ngồi dậy, giọng điệu thêm vài phần nghiêm túc.
“Ta có lời mời, muốn con gia nhập vào công ty.”
Cái này giống như đi cửa sau vậy? Còn nói Cao Tử Hạ của trước đây tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế, chỉ thích hợp ngồi trong văn phòng.
Cô nhíu mày đáp: “Con nghĩ bản thân không thích hợp với ống kính, cơ hội này con thật sự phải bỏ qua rồi.”
Nghiêm Thuần Nhã cười nhẹ, âm thanh vừa đủ lọt vào cuộc gọi: “Vậy con nói ta chính là không có mắt nhìn người rồi.”
“Con…”
“Được rồi, không gấp, con cứ từ từ suy nghĩ.” Nghiêm Thuần Nhã chậm một chút đợi phản hồi từ đầu dây bên kia.
Cao Tử Hạ trầm xuống: “Cứ trực tiếp đến thôi sao, con có cần làm qua các cuộc kiểm tra nào không?”
Bà ấy thầm vui mừng nói: “Không, chúng ta nhận đào tạo.”
Nghiêm Thuần Nhã đã hẹn cô ba ngày sau đến Lập Thành xem xét nơi làm việc, bà ấy không trực tiếp gặp mặt, cô thấy ý kiến này thật tuyệt.
Đỡ phải dùng một câu nói nhai đi nhai lại, cô trước đây thi vào trường cảnh sát đến khi thực tập rồi có công việc chính thức, bọn người xung quanh đều bêu rếu rằng đó là dùng tiền để mua.
Việc cô làm họ không nhìn, mọi nỗ lực đều bị người khác gạt bỏ sang một bên.
Cao Tử Hạ ngồi thẫn thờ trên giường, bản thân từng muốn trở thành một người tốt mới cứng đầu cứng cổ làm cảnh sát.
Công việc đó khó nhất không phải những vụ án hóc búa, không phải những tên tội phạm ngoan cố, càng không phải dấn thân vào nguy hiểm. Khó nhất chính là những lời bàn tán của đồng nghiệp, những lời bình phẩm lạnh nhạt của cấp trên.
“Tên đội trưởng khốn khiếp.” Trong vô thức cô lại nhớ đến một người.
Đối phương luôn mắng cô khi mắc những lỗi sai cơ bản, là người sở hữu năng lực đặc biệt, mỗi lần đứng cạnh tên đội trưởng như cảm nhận được cả bầu trời bao phủ đầy tuyết trắng.
Nếu phải so sánh, Lam Vũ Hàn chính là đối thủ khó nhằn của đội trưởng.
Cao Tử Hạ xoa xoa hai cánh tay của mình, chết cũng đã chết rồi.
Những chuyện đáng sợ như vậy không nên nhớ thì hơn.
Xuống nhà cô đã thấy vị khách ngồi ở đấy, gương mặt vô cùng quen thuộc, chỉ mới gặp ngày hôm qua mà thôi.
Lưu Hạo Bình ăn bận lịch sự, áo trắng quần tây đen, cặp mắt kính làm tăng theo vài phần nhã nhặn, ánh mắt dường như đã chạm phải nhau.
Anh mỉm cười chào hỏi, người ngồi đối diện đã ý thức được sự hiện diện của cô.
“Thật trùng hợp, anh Lưu.” Cao Tử Hạ ngồi xuống bên cạnh Lam Vũ Hàn, diễn cho tròn vai.
“Không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại nhau.” Bao nhiêu vui vẻ Lưu Hạo Bình đều để nó trên mặt.
Bọn họ người nói một câu rồi tự biết im lặng, thái độ của Lam Vũ Hàn cực kỳ xấu, còn nói nữa hắn chắc chắn sẽ dở luôn cái nhà này. Cô cảm nhận được hắn tức giận không phải vì cả hai có quen biết nhau, là một chuyện khác, mà cụ thể đó là chuyện gì thì không thể biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT