“Lam Tổng, đây là thời điểm tốt nhất để phục hồi, không nên bỏ lỡ.”
“Tiễn khách.” Giọng điệu khó nghe phát ra từ miệng Lam Vũ Hàn, không khí ngưng động vài giây.
Cao Tử Hạ phản ứng lại, nhấc thân người đứng dậy, đi ra bên ngoài cùng với Lưu Hạo Bình, trên con đường dẫn ra cổng, bọn họ trò chuyện một lúc.
Cô chậm rãi hỏi: “Đôi chân kia có thể phục hồi bao nhiêu phần trăm.”
Lưu Hạo Bình mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Một trăm, Lam Tổng là sợ hãi mới từ chối. Anh ấy sợ bản thân cố gắng rồi lại thất vọng nên thà rằng không muốn.”
“Ngày mai anh lại đến đi.” Cô vén mái tóc bị gió thổi bay lòa xòa tiếp tục nói “Tôi có cách.”
Anh ngạc nhiên không ít, Lam Tổng là người mà ai ai cũng biết là đáng sợ, để thuyết phục được thật sự khó hơn lên trời.
Đôi mắt Cao Tử Hạ không còn giữ vẻ thần bí, nó phản chiếu cả bầu trời xanh thẩm, dáng vẻ vô cùng tự tin.
Cô đã quyết như thế, Lưu Hạo Bình không ngại đến vài ba lần nữa, nhận được phó thác từ Lam Gia anh đã có ý định từ chối, sau khi bị đuổi thẳng ý định từ bỏ càng lớn hơn, hiện tại thì không.
Cao Tử Hạ chợt nhớ đến cậu nhóc liền hỏi: “Khi về anh không mắng Hạo Nhiên chứ?”
“Tôi không có, cô yên tâm.” Anh dừng một chút rồi tiếp tục nói “Thằng nhóc đấy còn mỗi mình tôi thôi, không nỡ.”
Tiễn Lưu Hạo Bình đến xe, Cao Tử Hạ đột nhiên trầm xuống, hiện tại mới nghĩ đến ba mẹ của mình có chút bất hiếu.
Sau cái chết kia họ sẽ nghĩ như thế nào chứ?
Cô đứng bất động, đứng rất lâu.
“Muốn đứng đến khi nào?”
“Khi nào tỉnh táo thì thôi.” Cao Tử Hạ vô thức đáp lại.
“À không phải.” Kéo mình ra từ trong đống lộn xộn, cô hốt hoảng lùi về sau mấy bước.
Bất ngờ không nói nên lời, thường ngày nhìn thấy Lam Vũ Hàn ra khỏi phòng đã hiếm ngoại trừ giờ cơm, huống chi ra khỏi cửa.
Cô cảm thấy có chỗ không đúng lập tức hỏi: “Anh làm sao ra được đây?”
Lam Vũ Hàn chú ý quan sát miệng của đối phương, sau đó đáp: “Nhà tôi không chỉ có một cửa.”
Cao Tử Hạ vòng ra phía sau hắn, đẩy người ra bên ngoài dạo.
Chất giọng cáu gắt, hắn ra lệnh: “Tôi muốn vào trong.”
Xe lăn tiếp tục di chuyển, hướng đi ngày càng xa ngôi nhà, buổi sáng phơi nắng thêm khí sắc. Cô đẩy hắn đến một vườn khu vườn ăn trái, chẳng biết là ai đã trồng nhưng cây sai quả bóng mát không thiếu, chỉ có điều hơi nguy hiểm.
Lam Vũ Hàn nghiến răng, khuôn mặt méo mó: “Cô muốn giết tôi sao? Đẩy đến vườn sầu riêng là muốn rũ bỏ trách nhiệm?”
Cô cười khoái chí, những lúc ở sau lưng hắn mới có nụ cười như này, cười ngặt nghẽo vì có ma bệnh sợ chết, cô gục đầu lên vai hắn cười đến run người.
Mùi hương thân thuộc này làm cho Cao Tử Hạ ngưng bặt, như phản xạ tự nhiên mà lùi ra vài bước.
Cô đến trước mặt hắn, hai tay xoắn quýt: “Tôi nào có ý đó.”
Hắn khó chịu nói: “Ngẩng đầu lên.”
Xem dáng vẻ con mèo từ từ bị thuần phục khiến Lam Vũ Hàn thôi ý định cáu kỉnh, tự hỏi từ khi bước vào nhà hắn có mấy lần cô nghe lời?
Cao Tử Hạ nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói một câu rành mạch: “Tại tôi thèm sầu riêng.”
“Sao lại phát hiện ra nơi này?”
Ánh mắt liếc dọc liếc ngang, cô đáp: “Chạy loanh quanh nên thấy.”
“Tôi đồng ý ra bên ngoài đi dạo.” Hắn bất lực nói tiếp “Đẩy tôi ra khỏi nơi đây, vẫn còn nhiều chuyện phải làm, chưa muốn chết.”
“Vậy anh có thể phục hồi đôi chân kia rồi tiếp tục làm chuyện mình thích không?” Cao Tử Hạ di chuyển tầm mắt, thấp giọng “Cứ cho là tôi nhiều chuyện, đừng để tôi rời đi mà không nhìn thấy cảnh tượng oai phong lẫm liệt của anh.”
Lam Vũ Hàn nhướng một bên mày hỏi: “Tôi cứ không thì sao?”
Từ dáng vẻ cô gái ngoan hiền hòa mình cùng thiên nhiên, phút chốc sừng sỉa với nụ cười nhếch mép.
“Vậy thì mỗi ngày tôi sẽ chạy vào phòng anh, anh lại chuyển phòng.” Cao Tử Hạ đắc ý nói “Để xem phòng anh nhiều đến đâu.”
Hắn cũng không phải dạng vừa liền đem tiền ra uy hiếp: “Càng tốt, mỗi lần vi phạm trừ năm trăm triệu.”
“Tốt lắm, tốt lắm.” Nụ cười của cô ngày càng trở nên đáng sợ, ánh mắt đỏ quét.
Lam Vũ Hàn nghĩ bản thân đã thành công đàm phán lần này, chẳng ngờ con mèo trước mắt giỏi nhất là diễn kịch, những lời nói tiếp theo đây chứng minh cho cuộc giao dịch tự mình đề ra gặp bất lợi.
“Đến khi không còn đồng nào tôi sẽ tự ý rời khỏi, anh đi mà tìm người khác diễn trò mèo.”
“Cô dám?”
“Anh nghĩ tôi không dám chắc?” Cao Tử Hạ tiến lên một bước, dáng vẻ gợi đòn “Cái mà tôi thiếu nhất chính là tiền, cái mà tôi không cần nhất cũng chính là tiền.”
Quả thật cô đang thiếu tiền để đi du lịch đây đó, nhưng bản thân thừa sức trang trải cuộc sống một ngày ba bữa. Từ nhỏ đã thấy cực kỳ nhiều loại quà được đối tác của ba biếu tặng, những thứ hiếm có khó tìm, không thiếu những viên lấp lánh mang giá trị bằng ngôi nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT