Toàn thành phố vừa đón nhận cơn mưa lớn, vũng nước đọng lại trong con hẻm nhỏ in bóng đoàn người rượt đuổi nhau. Túi rác được ném tới tấp làm dáng vẻ của nó vốn dơ dáy bẩn thỉu hiện tại càng lộn xộn khó coi.
Thoang thoảng mùi xác động vật phân hủy pha lẫn với trái cây thối rữa, nơi ẩm thấp kèm theo cái không khí bứt rứt sau mưa.
Vị nữ cảnh sát rút súng chĩa thẳng về đám người, con hẻm nhỏ cuối đường là ngõ cụt. Tình thế hiện tại giống như đám chó bị dồn đến chân tường, đám chó hoang gầm gừ dùng đôi mắt giận giữ nhìn về phía nữ cảnh sát.
“Các người hãy hợp tác, tôi không muốn dùng đến vũ lực.”.
Đam Mỹ HàiĐám chó hoang quyết chống đối, lấy số lượng bù chất lượng, cả đám cùng ngấu nghiến vị nữ cảnh sát. Sau màn vật lộn, trong số bọn họ bị ăn hai phát súng.
Kết cục đám chó hoang nhìn vào chiến tích của mình mà huênh hoang tự đắc, tha những con chó bị thương về để mặc cho cơ thể máu me của vị nữ cảnh sát nằm đó.
Vết thương chí mạng là do vật sắc nhọn gây nên, máu chảy ra làm cho vũng nước gần đó bao trùm màu đỏ. Hơi thở yếu ớt duy trì một lúc thì bị cơn mưa kéo đến lần nữa cướp mất cơ hội sống tiếp.
Thứ nước mưa rửa trôi và hòa tan không phải là máu, mà chính là khát khao cuộc sống, những ước nguyện chưa thực hiện được.
Thành phố Nhất Nguyên, tại Cao Gia.
Người phụ nữ ngồi vắt chéo chân, tay khoanh ở trước ngực, môi giật giật: “Đó là con của vợ trước nên ông tiếc không muốn gả đi là đúng, vậy con của chúng ta không phải là con rồi.”
Cao Tử Chung nhấp ngụm trà, nhàn nhã nói: “Tôi từ trước đến nay có coi trọng nó sao? Lần này tống đi sớm phải nói là mừng còn không kịp.”
Cao Thị đang kêu gọi vốn đầu tư trong vô vọng, tình hình của bọn họ thật sự khó có thể trụ vững trong tương lai. Tuần trước Lam Gia đã ngỏ ý muốn giúp đỡ, bù lại phải gả con gái cho cháu trai út nhà họ Lam, bước chân vào nhà quyền thế cánh tay vươn dài đến giới chính trị ai mà không muốn.
Đáng tiếc, Lam Vũ Hàn tuần trước gặp tai nạn giao thông tình hình chưa được công bố chính thức, thông qua camera giám sát ghi lại chỉ sợ phải tổ chức hôn lễ với người chết.
Nếu may mắn giữ được cái mạng, e rằng hôn lễ đàng hoàng còn phải suy nghĩ lại.
Tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà từng đợt, cô gái xuất hiện với dáng vẻ hào nhoáng khoác trên người toàn đồ hiệu, ngón tay cong vút tháo mắt kính râm cày lên tóc.
Ngồi xuống sofa đã cau mày, giọng điệu đong đỏng: “Chiều nay ba lập tức cho nó sang nhà họ Lam đi, để càng lâu con càng thấy không yên tâm. Nó mà chết con phải đi thay sao?”
Cao Tử Hy là diễn viên mới nổi, trong giới đồn thổi mấy tin đồn cháu trai út của nhà họ Lam bị hất hủi, lấy vợ xem như món quà cuối cùng. Mấy năm trước Lam Vũ Hàn tách ra mở công riêng không chịu sự quản lý của người nhà, nên tin tức này đương nhiên hợp lý với cả Lam Gia cẩn trọng kín tiếng, nên ả thà tin là có.
Cao Tử Chung đánh mắt ra hiệu cho quản gia lên phòng sắp xếp đồ.
Mọi bàn tính dưới này Cao Tử Hạ không muốn nghe, cho dù thế nào đi nữa sẽ chẳng có thứ gì tốt lành, cô nằm trên chiếc giường chật hẹp thân người co rút sau khi nuốt hết hộp thuốc ngủ.
Thuốc ngủ là để xoa dịu, đem người ta vào giấc nào có đau đớn. Dáng vẻ của Cao Tử Hạ do cảm giác thiếu an toàn mà gây nên, sống trong căn nhà này chưa bao giờ cảm nhận được thiện ý, không phải mắng mỏ thì là đánh đập trút giận.
Ánh mắt chầm chậm khép lại, cô cuối cùng đã có đủ can đảm để chết đi.
Qua ba, bốn năm tiếng sau khi mà quản gia đẩy cửa bước vào để chuẩn bị thua dọn hành lý, Cao Tử Hạ đột nhiên bật dậy hai chân quỳ ở giường, tay như đang cầm súng trong tưởng tượng, chĩa về phía cửa.
Quản Gia giật mình vì ánh mắt căm hận lóe lên trong bóng đêm, lạnh lẽo vì sát khí tỏa ra từ người đại tiểu thư, đôi tay run rẩy đặt ở công tắc.
Khi ánh sáng bao trùm căn phòng thì quản gia càng khó hiểu về cách tạo dáng của đại tiểu thư nhà mình.
Cô nhíu mày vì chưa quen với ánh sáng, đôi mắt kinh ngạc nhìn lấy bàn tay gầy gò, dưới sàn rơi vãi vài viên thuốc như hiện trường vụ án tự sát. Thả đôi chân dài miên man thiếu da thiếu thịt xuống, sàn nhà lạnh lẽo truyền từ chân lên đỉnh đầu.
Trong lòng khó hiểu, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra?
Giây trước bị mất súng làm mồi cho đám chó hoang gặm nhấm, tắm qua cơn mưa như trút nước. Giây sau bản thân đã ở trong căn phòng nhỏ với chiếc giường đơn.
Bất giác đưa tay sờ lên cổ, ngạc nhiên khi không phát hiện ra vết thương thay vào đó là làn da nhẵn mịn.
“Ông chủ đã có lệnh, sắp xếp cho cô đến nhà Lam thiếu gia.” Quản Gia ánh mắt chăm chăm nhìn xuống chân khi phải thông báo việc này.