Trọng sinh cùng với hàng tỉ vật tư về thập niên 60

Tạo nghiệt, như này về sau làm thế nào mà gặp người khác


1 năm


 Hứa Vân Lan sợ bọn họ không dám ăn, cầm lấy một cái màn thầu, bẻ một miếng nhỏ nhét vào trong miệng.
 “Màn thầu này thật ngon, Lôi Lôi, em nếm thử chút.”
 Hứa Vân Lôi ăn một miếng, chưa nếm ra mùi vị gì đã liền nuốt xuống luôn.
 Hứa Vân Cường cùng Hứa Vân Lệ cũng cầm lấy màn thầu. Hứa Vân Lan lại đưa cho cha mẹ mỗi người một cái.
 Nghĩ đến ngày mai cha lại xuống ruộng làm việc, nàng liền đem hơn nửa màn thầu của mình đưa cho cha, nửa còn lại đưa cho anh cả.
 Hứa Quốc Hoa cùng Hứa Vân Cường đều không cần, đẩy qua đẩy lại mãi cũng nhận. Bất quá Hứa Quốc Hoa lại đưa một nửa cho vợ, Hứa Vân Cường học theo, đem một nửa cho các em.
 Trương Tuệ Phương sợ đứa con út ăn không đủ no, lại đem một nửa cho hắn.
 Hứa Vân Lôi thấy mẹ cho nhưng không lấy, còn đem nửa màn thầu của mình cho mọi người. Hắn tuổi còn nhỏ, ăn không được nhiều. Vừa rồi ăn chén cháo ngô, xác thật cũng no lưng bụng.
 Biết là gia tiên hiển linh, Trương Tuệ Phương không ngăn cản mọi người ăn màn thầu. Nhưng vẫn mãnh liệt yêu cầu bọn họ trước khi ăn phải dập đầu ba cái với “Hồ Tam Cô”.
 Đừng nói là ba cái dập đầu, hiện tại bọn họ có làm trăm cái cũng nguyện ý. Dập đầu xong, họ liền ăn màn thầu chung với cháo ngô. Cả nhà cảm thấy trên thế gian không còn điều gì hạnh phúc bằng khoảnh khắc này hết.
 Hứa Vân Lan nhìn một nhà hòa thuận, không khỏi cảm khái “Thật tốt!”.
 Dù biết sáu cái màn thầu không đủ cho cả gia đình ăn nhưng vì phòng ngừa mọi người dưỡng phải tính tham lam, nàng chỉ có thể lấy ra chút một.
 Vốn đang chuẩn bị nói ra lý do thoái thác cho việc xuất hiện màn thầu, may mà có mẹ nàng mê tín. Giờ đây, lu gạo trở thành bảo bối trong nhà.
 Chuẩn bị đi ngủ, mẹ lại hỏi nàng: “Tiểu Lan, gia tiên có còn dặn gì khác cho con không?”
Hứa Vân Lan nghĩ nghĩ nói: “Hình như người nói, có ta giúp các ngươi cũng không thể nằm không hưởng phúc, trời chỉ giúp người cần cù.”
 Mẹ gật gật đầu, “Gia tiên nói có đạo lý. Mẹ vẫn là nên sớm thắp thêm nén nhang, cảm ơn tiên gia.”
 Hứa Vân Lan dở khóc dở cười. Nàng truyền đạt rõ ràng chỉ cần mùng một với mười lăm, không cần ngày nào cũng phải thắp nén nhang.
 Bỏ đi, chỉ cần mẹ cao hứng liền tốt.
 Hứa Quốc Hoa thúc giục, nói: “Mau ngủ đi, nói chuyện cũng tiêu hao thể lực. Đêm nay được ăn no, ngủ sẽ ngon thôi.”
 Cả nhà liền chấp thuận. Không thể không nói mọi người trong nhà chất lượng giấc ngủ cũng thật tốt. Không đến nửa giờ, Hứa Vân Lan liền nghe được tiếng ngáy phát ra.
 Nhà nghèo, cả nhà cùng ngủ trên một cái giường đất. Chỉ là Trương Tuệ Phương cảm thấy bọn trẻ đã lớn, làm hai cái mành ngăn cách. Cha mẹ ở một đầu, giữa là 3 người em, đầu còn lại là anh cả.
 Có lẽ bởi vì mới trọng sinh, tuy nhìn biểu hiện nàng có vẻ trầm ổn nhưng thực chất lại vô cùng hưng phấn, thành ra bị mất ngủ.
 “Làm gì, bọn nhỏ còn chưa ngủ hết đâu!”
 “Anh nghe thấy chúng ngủ hết rồi. Chúng ta đã lâu không có cái kia.”
 Tai Hứa Vân Lan chợt đỏ ửng. Không ăn qua thịt heo, còn không có gặp qua cảnh heo chạy!
 Chốc lát, nàng liền biết cha mẹ muốn làm gì.
 Nàng một cử động nhỏ cũng không dám làm, sợ cha mẹ phát hiện nàng chưa ngủ.
 Chỉ nghe mẹ hạ giọng: “Không được, nhỡ đâu các con chưa ngủ, đều lớn như vậy rồi, em còn muốn không cần gặp người.”
 “Để anh thử xem?”
 “Anh như thế nào?”
 Cha nhỏ giọng đáp lại: “Nãy còn cái màn thầu, ai ăn?”
 Đợi thêm một chút, không ai phản ứng. Hứa Vân Lan nghe thấy động tĩnh chỗ cha mẹ liền xấu hổ, mặt nàng đỏ đến muốn bệnh.
 Ước chừng hơn mười phút sau, bên kia mới đình chỉ động tác. Không nghĩ tới mới nghỉ một chút, nàng lại nghe thấy tin đáng kinh bạo.
 “Mau ngủ đi, anh không phải sớm ngày mai đi đào củ cải ở Lý trang sao.”
 Cha thở dài, “Đúng vậy, năm trước gặt gấp, Lý trang rơi xuống rất nhiều củ cải, anh cũng chỉ nghe tin từ chỗ bác Lục, anh trai cùng Vân Tường đều đi.”
 Mẹ nàng nói thầm: “Nhà anh trai so với nhà ta điều kiện khá hơn nhiều, sao còn tham chút ít tiện nghi này.”
 Sự tình đang phát triển theo hướng giống kiếp trước, nếu không phải do nàng mãi về sau mới biết được nguyên nhân vì sao cha chết thảm, không thì đã sớm vì ông mà báo thù.
 Bác trai cùng anh họ thường xuyên mang theo con cháu đến đòi tiền. Nàng không cho, bọn họ liền làm loạn. Nơi nơi nói nhảm rằng nàng là dựa vào đàn ông làm giàu. Còn nói nàng cả đời không kết hôn chính là để làm tiểu tam.
 Nàng nếu có thể dựa vào đàn ông thì lúc gây dựng sự nghiệp đã không gian nan đến vậy.
 Mơ mơ màng màng, nàng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong lúc ngủ, nàng vậy mà lại mơ thấy kiếp trước cha cả người đầy máu, bò về nhà.
 Nàng bật dậy từ giường đất. Trương Tuệ Phương khiếp sợ “Tiểu Lan còn sớm mà, có phải gặp ác mộng không?”
 “Cha đâu mẹ?” Hứa Vân Lan nôn nóng hỏi.
Trương Tuệ Phương ngáp một cái nói: “Cha con có việc đi ra ngoài rồi. Giờ mới chỉ hửng đông, con ngủ thêm một lúc đi.”
 Hứa Vân Lan sao có thể ngủ được, khẩn trương nói: “Cha có phải là cùng bác trai với anh họ đi ra ngoài?”
 Trương Tuệ Phương tức khắc tỉnh ngủ, tưởng rằng tối qua cùng Hức Quốc Hoa ân ái xong nói chuyện bị Hứa Vân Lan nghe được, nhắy mắt da mặt đỏ bừng.
 Tạo nghiệt, như này về sau làm thế nào gặp người khác.
 “Mẹ à, mẹ mau nói đi. Có phải cha đi cùng bác trai với anh họ đào củ cải?” Hứa Vân Lan liền sợ cha đã ra cửa.
 Trương Tuệ Phương vừa nghe là đào củ cải, hận không thể tìm cái khe đất chui xuống, ấp úng nói: “Con… Con làm sao biết được?”
 Hỏi xong bà lại càng hối hận, sợ Hứa Vân Lan nói là nàng nghe được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play