Trọng sinh cùng với hàng tỉ vật tư về thập niên 60

Sáu cái màn thầu


1 năm


 Hứa Quốc Hoa không biết chuyện Hứa Vân Lan bị té xỉu, nhưng trong nhà có cái loa nhỏ. Hứa Vân Lôi 6 tuổi không đợi Hứa Quốc Hoa đứng vững, liền chạy vọt tới, giống như vẹt nói hết mọi chuyện cho cha.
 Hứa Quốc Hoa vừa nghe xong, chạy nhanh nói: “Trước tiên để Tiểu Lan ăn cơm đã, chờ con bé ăn no, chúng ta lại ăn.”
 Hứa Vân Cường ba người cũng đói đến mức hai mắt đều hoa. “Lộc cộc” nuốt một ngụm nước miếng, đều gật đầu đồng ý.
 Hứa Quốc Hoa cũng không quá tốt, toàn thân sưng vù, trông như kiệt sức. Trương Tuệ Phương hơi hơi hé miệng nhưng cái gì cũng không nói.
 Hứa Vân Lan hốc mắt phiếm hồng, “Cha, con không có việc gì, cả nhà cùng nhau ăn cơm đi.”
 Nàng biết cha gần đây đang làm việc quá sức, lại cộng thêm đói, mẹ tuy rằng không nói nhưng chắc chắn rất đau lòng.
 Người một nhà đã lâu không có bữa cơm đoàn viên, Hứa Vân Lan bao lần mong nhớ đến khung cảnh này khi còn nhỏ.
 Lúc này tuy rằng đồ ăn không đủ tốt, nhưng người một nhà ở bên nhau thì tâm trạng tự khắc trở nên vui vẻ.
 Hứa Vân Lôi gặp một ngụm rau dại nói: “Chị hai, ngươi nói cái này là cái gì cơ?”
 Hứa Vân Lan nhớ tới cảnh tượng trước khi ăn cơm, liền cười nói: “Đây là thịt kho tàu.”
 “Đúng rồi!” Hứa Vân Lôi đem rau dại tưởng tượng thành thịt kho tàu, một gắp nhét vào trong miệng ăn đến ngon lành.
 Hứa Vân Cường cũng gắp rau dại, nói: “Ta đây nếm thử thịt kho tàu này xem nào. Ừm, thơm lắm, ăn đến trong miệng đầy hương. Mọi người đều ăn đi ạ, đừng nhường con nữa.”
 Anh trai đang thời điểm dậy thì, ăn rất nhiều, mọi người trong nhà đều sẽ nhường để anh ăn nhiều một chút.
 Hứa Vân Lan nghe tiếng vỡ giọng như vịt đực của anh trai, nhịn không được cười rộ lên.
 Hứa Vân Lệ uống một ngụm cháo ngô, nói: “Này ăn thật ngon, uống một ngụm, trong bụng ấm áp, cảm giác như được sống lại vậy.”
 Hứa Vân Lan đã ăn qua bánh mì, tuy không còn đói bụng nhưng nhìn cảnh đại gia đình ăn đến vui vẻ cũng uống một chén cháo nhỏ.
 Cha mẹ muốn nàng ăn thêm, nàng vội vàng nói: “Con ăn no rồi mà, mọi người xem, bụng con căng tròn lên rồi.”
 Hứa Quốc Hoa buồn bực: “Đứa nhỏ này không phải là vì đói quá mà dạ dày nhỏ đi đấy chứ?”
 Trường Tuệ Phương cũng hồ nghi nói: “Anh nói như vậy cũng có khả năng, đói quá mức nên không ăn nhiều được nữa.”
 Hứa Vân Lan coi như bọn họ nói đúng, phụ họa nói: “Đúng vậy, con có khả năng là bị đói quá mức nên ăn không được nữa.”
 “Mẹ ăn cơm xong rồi, mẹ đi trước dâng hương đây.” Trương Tuệ Phương nhanh chóng ăn nốt cháo còn trong chén.
 Lúc Trương Tuệ Phương dâng hương, nàng lặng lẽ đến phòng chính, đem sáu cái màn thầu lớn đạt ở trong lu gạo. Mỗi lần lấy chút đồ trong không gian mới không dọa đến bọn họ.
 Sau đó, nàng cố ý giống như phát hiện lụa địa mới, kêu lên: “Cha, mẹ, mọi người mau tới đây đi!”
 Trượng Tuệ Phương mới thắp hương xong, vái đầu ba lần, đứng lên liền nghe thấy tiếng hét của Hứa Vân Lan.
 Tưởng rằng nàng nơi nào không khỏe, chạy vội tới. Hứa Quốc Hoa trên mặt cũng tràn đầy lo lắng, hiển nhiên cùng suy nghĩ với vợ.
 Hứa Vân Cường ba người cũng vội buông bát cơm xuống, chạy theo qua phòng chính.
 Nhưng thứ họ thấy lại là sáu cái màn thầu trắng trẻo, mập mạp, khiến họ chấn kinh.
 “Cha bọn trẻ à, này chẳng lẽ có quỷ?”
 “Em véo anh một chút… Tê… Sao em nhanh tay thế?”
 Tuy rằng đã sớm dự đoán được phản ứng của cha mẹ, nhưng thực tế phản ứng của họ vẫn khiến lòng nàng chua xót. Nàng tận lực làm biểu hiện kinh ngạc giống họ.
 Hứa Vân Lôi nuốt một ngụm nước miếng, “Cái này có phải là màn thầu trong truyền thuyết không ạ?
 Vào năm 58, khi mới bắt đầu thời điểm ăn cơm tập thể, đồ ăn đặt biệt tốt, đồ ăn có cả thịt. Nhưng lúc đó hắn mới 4 tuổi, ấn tượng với màn thầu không quá sâu.
 Hứa Vân Lệ dùng sức gật đầu, “Đây đúng là màn thầu. Vấn đề là sao nhà ta lại đột nhiên có màn thầu?”
 “Có màn thầu để ăn là tốt rồi, quản chúng tự nhiên xuất hiện làm gì.” Hứa Vân Cường duỗi tay, liền đi lấy màn thầu.
 Bang!
 Trương Tuệ Phương tát vào tay hắn, ngăn hắn không cầm lấy màn thầu.
 “Ăn cái gì mà ăn, đồ vật không rõ lai lịch có thể ăn sao!”
 Hứa Vân Cường có điểm ủy khuất, như vậy là không thể cùng ăn với cháo ngô rồi.
 Hứa Quốc Hoa xụ mặt, “Em sao lại đánh con làm gì. Con nói cũng không có sai, có ăn liền không tồi, quản gì việc ăn xong có chết hay không.”
 Là lao động chính trong nhà, thời khắc thấy màn thầu, bụng nháy mắt đã réo lên.
 Hứa Vân Lôi cùng Hứa Vân Lệ mắt trông mong mà nhìn màn thầu, hận không thể nhào qua mà cắn một miếng.
 Hứa Vân Lan ra vẻ do dự mà nói: “Mẹ, lúc con té xỉu có mơ một giấc mộng. Trong mộng giống như có người nói, chỉ cần mùng một với mười lăm, nhà chúng ta đúng hạn dâng hương thì sẽ giúp cho cả nhà ta không chết đói.”
 Trương Tuệ Phương ánh mắt sáng lên, “Trời ơi, đó là Hồ Tam Cô hiển linh!”
 Những người khác hai mắt nhìn nhau, “Hồ Tam Cô” là gia tiên nhà bọn họ thờ phụng.
Đã cũng bái nhiều năm như vậy, đã bao giờ thật sự hiển linh đâu.
 Ngoại trừ Trương Tuệ Phương, ai cũng đều không tin.
 Trương Tuệ Phương hiện tại đã tìm thấy lý do, lại nghĩ tới trước kia các bậc lão kể chuyện, nghiêm túc nói: “Nhiều năm trước, mẹ có nghe các cụ giảng qua. Có một nhà đặc biệt nghèo, lu gạo trong nhà họ tuy có một nửa nhưng ăn mãi không hết, mỗi ngày múc đều có gạo, một chút cũng không thiếu. Sau đó, người nhà họ tò mò, liền lật cái lu thì phát hiện ra chân tướng. Mọi người đoán xem là có chuyện gì?”
 Hứa Vân Cường cau mày nói: “Mẹ đừng úp úp mở mở nữa, nhanh nói đi. Con thật sự muốn biết các màn thầu này rổ cuộc có thể ăn được hay không.”
 “Thằng nhóc này.” Trương Tuệ Phương liếc mắt nhìn thằng con cả, tiếp tục nói, “Dưới cái lu cất giấu một con rắn.”
“A?”
 Mọi người đều kinh hãi…
 Hứa Vân Lệ co rúm lại, nấp sau thân cha. “Mẹ đừng nói nhà ta cái lu gạo cũng có rắn nhé.”
 Hứa Vân Cường cái gì cũng không sợ, xoa bụng nói: “Sợ cái gì, anh trai em chính là thợ săn rắn đấy. Lần trước anh bắt rắn, nướng lên em cũng ăn còn gì.”
 Hứa Vân Lệ không biết chính mình đã ăn thịt rắn, sắc mặt lập tức thay đổi, tính nôn ra nhưng tưởng tượng nôn xong bụng lại đói nên đành thôi.
 Hứa Vân Lôi chính là nghé con mới sinh không sợ cọp, an ủi Hứa Vân Lệ: “Chị cả lần sau muốn ăn lại bảo anh trai nướng tiếp.”
 Hứa Vân Lan cười nói: “Ta vừa xem qua rồi, lu không có rắn.”
 “Phi phi phi!” Trương Tuệ Phương chạy nhanh nói, “Mấy đứa, không thể nói bừa được. Nhà đó đuổi rắn đi ra ngoài, về sau cái lu thật sự trống không. Nhà đã nghèo lại càng nghèo, cuối cùng đều chết đói.
 Mẹ nói với các con, trong nhà xuất hiện màn thầu tuyệt đối không được nói ra. Đánh chết cũng không thể nói, đánh không chết càng không thể nói. Gia tiên nhỡ đâu keo kiệt, việc bị lộ ra liền giận, đem màn thầu thu đi, nhà chúng ta chỉ còn nước chết đói.”
 Hứa Vân Cường đầu đầy hắc tuyền, “Mẹ nói nhiều như vậy thế rốt cuộc có thể ăn màn thầu hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play