Trọng sinh cùng với hàng tỉ vật tư về thập niên 60

"Hồ Tam Cô" lại báo mộng


1 năm


 Hứa Vân Lan chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, “Không kịp giải thích, mẹ mau bảo cha về nhà ngay đi, đừng để cha đào củ cải.”
 Cha là trụ cột trong nhà. Kiếp trước mọi bi kịch đều bắt đầu sau khi cha chết. Nàng sống lại một lần, quyết không để chuyện này xảy ra lần nữa.
 Trương Tuệ Phương sửng sốt, “Con sao lại như thế?”
 Hứa Vân Lan đã lớn đến từng này tuổi cũng bị sốt ruột đến khóc, run giọng nói: “Mẹ nghe con mau đi đi, “Hồ Tam Cô” tối hôm qua báo mộng cho con, cha toàn thân là máu trở về. Mẹ nếu còn muốn cha sống thì chạy nhanh đem cha về đi.”
 Vừa nghe đến “Hồ Tam Cô”, Trương Tuệ Phương giống như tiêm máu gà, vội mặc quần áo chỉnh tề. Ra dến cửa, Hứa Vân Lan cũng mặc xong quần áo.
 “Con đi cùng mẹ.”
 Trương Tuệ Phương lo lắng cho an nguy của chồng, lôi kéo tay Hứa Vân Lan, chạy đến Lý trang. Hai mẹ con một câu dư thừa cũng không nói, lờ mờ thấy bóng dáng Hứa Quốc Hoa, liền hứng tới mà gọi.
 Hứa Quốc Hoa mơ hồ nghe được thanh âm, quay đầu lại nhìn.
 “Các ngươi có nghe được tiếng Tiểu Lan kêu ta không?”
 Bác trai Hứa Quốc Sinh hạ giọng nói: “Đừng quay đầu lại. Nửa đêm canh ba, sao Vân Lan lại đến đây được. Cẩn thận khéo là bị ma trêu.”
 Hứa Vân Tường cũng phụ họa: “Đúng vậy, bà cũng kể chuyện tương tự cho chúng ta.”
 Hứa Quốc Hoa nhíu mày, cái này ông cũng có nghe nói qua.
 Ngay sau đó ông lại nghe thấy tiếng, càng lúc càng gần.
 Kết hợp với lời Hứa Quốc Sinh nói, ông lại càng không dám quay đầu lại.
 Hứa Quốc Sinh đẩy Hứa Vân Tường, “Thất thần cái gì, còn không mau chạy.”
 Vừa dứt lời, hai cha con bọn họ liền nhanh chân chạy, không quan tâm xem Hứa Quốc Hoa đã chạy hay chưa. Hứa Vân Lan càng gọi, bọn họ lại chạy càng nhanh.
 Một bên sốt ruột chạy, một bên vừa chạy vừa kêu: “Cha đừng chạy, đợi con với.”
 Hứa Quốc Hoa chạy vài bước, chân liền bị rút gân. Hứa Vân Lan cùng Trương Tuệ Phương nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn.
 Trương Tuệ Phương thở hồng hộc, “Tự nhiên anh chạy làm gì, mệt chết hai mẹ con rồi.”
 Hứa Quốc Hoa bị hai mẹ con túm chặt cánh tay, thấy có độ ấm mới dám dám quay người lại.
 “Tuệ Phương, Tiểu Lan, sao hai mẹ con lại tới đây?”
 Trương Tuệ Phương nghỉ một hơi mới nói: “Về nhà trước đã rồi nói sau.”
 Hứa Quốc Hoa nhìn phương hướng tới Lý trang nói: “Anh còn đi đào củ cải đâu, đến muộn thì sẽ không đào được nữa.”
 Hứa Vân Lan đỡ trán, “Cha, hôm nay không thể đi đào củ cải được đâu.”
 Hứa Quốc Hoa bị hai mẹ con làm đến không hiểu sao, “Không đào củ cải thì cả nhà sao mà ăn đủ no được? Có chuyện gì hôm khác lại nói, bác trai cùng anh họ con đều đã chạy xa, cha phải nhanh đuổi theo bọn họ.”
 Hứa Vân Lan hỏi lại: “Cha, bác trai cùng anh họ bọn họ vì sao lại chạy?”
 “Vì sao chạy ư?” Hứa Quốc Hoa phản ứng lại, “Bọn họ cho rằng có ma.”
 Hứa Vân Lan lại nói: “Thế tại sao học chạy lại không đợi cha để cùng chạy?”
 “Bọn họ…” Hứa Quốc Hoa há miệng thở dốc, không nghĩ ra thích hợp lý do nói đỡ hộ bọn họ.
 Đúng vậy!
 Bọn họ vì cái gì mà không đợi ông rồi cùng chạy!
 Trương Tuệ Phương đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của nhà Hứa Quốc Sinh, liền hướng Hứa Quốc Hoa trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường giận dỗi nói: “Anh rốt cuộc có trở về hay không, không về em liền từ đây nhảy xuống sông.”
 Hứa Quốc Hoa ôm lấy Trương Tuệ Phương, “Vợ à, em bình tĩnh một chút, đừng làm anh sợ. Anh trở về là được mà.”
 So với đói bụng, ông càng không muốn vợ mình xảy ra chuyện.
 “Vậy còn nghe được.” Trương Tuệ Phương nhẹ nhàng thở ra.
 Hứa Quốc Hoa nhìn hướng Lý trang, thở dài nuối tiếc.
 Về tới nhà, Trương Tuệ Phương đem chuyện “Hồ Tam Cô” báo mộng nói tới. Hứa Quốc Hoa tự nhiên không tin.
 Chỉ dựa vào một giấc mộng, liền nói ông xảy ra chuyện, “Hồ Tam Cô” quá thần thông quảng đại đi.
 Trương Tuệ Phương khuyên ông, thà tin còn hơn là gặp bất trắc.
 Hứa Quốc Hoa không nói tiếng nào, vì đồ ăn cho cả nhà mà phát sầu. Bảo ông tiếp tục ngủ, sao mà ông ngủ được.
 Trương Tuệ Phương sợ Hứa Quốc Hoa chưa từ bỏ ý định, một chút cũng không dám nhắm mắt ngủ.
 Hứa Vân Lan biết kiếp nạn này đã qua, an ổn ngủ một giấc.
---------------------------
 Hứa Vân Lôi hốc mắt hồng hồng, hỏi: “Chị hai, chị không sao chứ?”
 Hứa Vân Lan vẻ mặt ngây ngốc, “Chị không có việc gì, em sao lại khóc thành thế này?”
 Hứa Vân Lôi chu miệng nhỏ nói: “Em tưởng chị lại hôn mê, sợ muốn chết.”
 Hứa Vân Lan ngồi dậy, chạy nhanh đến lau nước mắt cho em.
 “Sẽ không, chị là siên nhân, không dễ như vậy bệnh.”
 Hứa Vân Lôi mắt to dò hỏi: “Chị hai, siêu nhân là cái gì?”
 Hứa Vân Lan đã quên, niên đại này còn chưa có phim hoạt hình siêu nhân, mấy đứa bé sẽ không biết.
 Vì thế nói: “Siêu nhân chính là giống như tiểu cường vậy, đánh mãi không chết.”
 “Tiểu cường là cái gì?” Hứa Vân Lôi tràn ngập khó hiểu.
 “Tiểu cường chính là con gián. Chị nghe thanh niên tri thức nói rằng con gián có năng lực sinh tồn vô cùng tốt, sẽ không dễ dàng chết.”
 Hứa Vân Lôi nghe xong, suy tư nói: “Em cũng phải giống như tiểu cường, đánh mãi không chết.”
 Hứa Vân Lan nghẹn ngào, “Đúng, chúng ta là tiểu cường, đánh mãi không chết.”
 Em trai hoạt bát lại làm nàng nhớ đến cảnh tượng năm ấy, vì thân thể nhỏ yếu mà chết không nhắm mắt.
 Một đời này, nàng nhất định phải làm cho em trai ăn uống no đủ, bình an đến già.
 “Chị hai, chị còn ngủ sao?” Hứa Vân Lôi ghé vào trong ổ chăn, lười biếng hỏi.
 Hứa Vân Lan nhìn mặt trời đã lên cao, cười nói: “Không ngủ…”
 Nàng đi giày, giày đã lộ ngón chân đầu.
 Lúc này mới nhớ tới, thời điểm mua vật tư cứu tế đã quên mua giày. Nhưng thời gian hữu hạn, có thể có không gian cùng vật tư cứu tế dã làm nàng thầy đủ.
 Đã từng mang nhiều loại giày, nàng vẫn là hoài niệm giày do mẹ làm.
 Nàng nhìn một vòng không thấy cha Hứa Quốc Hoa, chạy đến nhà chính tìm Trương Tuệ Phương. “Mẹ, cha đi đâu vậy?”
 Khóe mắt bà mang theo mỏi mệt, trên mặt lại treo ý cười: “Cha con đi múc cơm, con đói bụng à?”
 Hứa Vân Lan gật gật đầu. Đói khẳng định là đói, nhưng nàng càng lo lắng cho an nguy của cha.
 Ngày này nàng tính không làm gì hết, bám theo Hứa Quốc Hoa. Kiếp trước ngày mười sáu tháng hai là ngày giỗ của ông, chỉ cần ngày này không qua, nàng liền không thể an tâm.
 Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Hứa Quốc Hoa chạy về với hai tay trống trơn.
 Nàng vội hỏi: “Cha, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play